Ở giữa là một nồi lẩu nhỏ.
Tất cả đều là hải sản, ăn sống cũng có, ăn chín cũng có, Đường Bạch Dạ muốn hai chai bia, Hạ Thần Hi nói, “Em hôm nay không tính toán uống rượu.”
“Ăn hải sản, uống chút rượu có nhiều vị đạo.”
“Em thích cứ như vậy ăn, khẩu vị không có nặng như anh.”
Đường Bạch Dạ cầm một con tôm hùm thiếu chút nữa đập cô, Hạ Thần Hi quyết đoán nói, “Bóc cho em ăn.”
“Kêu một tiếng Bạch Dạ ca ca liền bóc cho em.”
Hạ Thần Hi biết nghe lời phải, nũng nịu kêu, “ Bạch Dạ ca ca...”
Đường tổng nói, “Thanh âm lại mềm một chút.”
Hạ Thần Hi cười, “ Bạch Dạ ca ca...”
Đường tổng đem tôm hùm bóc sạch sẽ , đưa tới trong bát cho cô, “Thật ngoan.”
Hạ Thần Hi hạnh phúc ăn, bị thiệt một điểm tiện nghi có quan hệ gì, phúc lợi điều quan trọng nhất.
Đường Bạch Dạ thấy cô khẩu vị tốt, cuối cùng cũng yên tâm.
Xem ra, Hạ Thần Hi khẩu vị cùng tâm tình của cô có quan hệ rất lớn.
“Em hai ngày này còn đau đầu sao?”
“Không thế nào đau.”
“Không xem qua bác sĩ sao?”
“Không.” Hạ Thần Hi nói, “Đầu em đau là bệnh cũ, nhìn cái gì bác sĩ, trị phần ngọn không trị tận gốc.”
Đường tổng nhíu mày, thấy Hạ Thần Hi thờ ơ như vậy, rất bất mãn .
Anh quyết định, một khi quay về liền mang cô đi nhìn.
Hạ Thần Hi nói, “Được, được, em biết, lần này trở lại em liền đi chẩn đoán.”
“Này còn không sai biệt lắm.”
Bờ biển ăn đại bài đương nhiều người, Hạ Thần Hi nhìn thấy sát vách kia một bàn người cầm hàu sống, ăn sống, miệng cô ba trương trương, “Kia có thể ăn sống a?”
“Rất đẹp vị, anh sợ em ăn không quen sẽ không ngon.”
“Em lần đầu thấy người khác ăn sống, nướng ăn tốt hơn.” Hạ Thần Hi thấy người nọ không biết dính cái gì, ăn được thân mật, cô đem tiểu ca gọi tới, cũng muốn một mâm, “Em muốn ăn?”
“Thử một chút.” Hạ Thần Hi nói.
Hạ Thần Hi cũng không thích ăn sống thực, sashimi là ngoại lệ, những thức ăn khác, cô rất ít ăn sống .
Không đầy một lát, hàu sống cùng thanh chanh, giấm đi lên, Đường Bạch Dạ nói, “Em có thể dính(ý là chấm) giấm, cũng có thể dính nước chanh.”
Hạ Thần Hi dính nước chanh, phóng tới trong miệng, kia vị đạo, Hạ Thần Hi cảm thấy rất kỳ quái, không ăn đi, muốn nhổ ra , Đường tổng nhíu mày cười hỏi, “Ăn rất ngon a.”
“Thật kỳ quái.”
“Vì sao, không phải ăn rất ngon sao?” Đường tổng nói, Hạ tiểu thư, em cũng quá không hiểu thưởng thức thức ăn ngon.
Hạ Thần Hi nói, “Giống như...”
Cô nhìn Đường Bạch Dạ, không nói tiếp, Đường Bạch Dạ càng kinh ngạc, “Giống như cái gì?”
Hạ Thần Hi cân nhắc một chút từ ngữ, cười nói, “Giống như ăn đầu lưỡi của anh.”
Đường tổng mặt trở lên tối tăm, “...”
Cô vừa nói như thế, anh cảm thấy cũng như là đang ăn lưỡi của cô, một ngụm hàu sống trực tiếp nhổ ra.
Đường Bạch Dạ giận trừng cô, Hạ Thần Hi 囧 囧 hữu thần, không tiếp tục ăn sống hàu sống, quá khiêu chiến vị giác , cô không thích.
May mắn sashimi, mù-tạc hòa tan cùng hàu sống cho cô chấn động, bữa cơm này là ăn được rất đẹp vị , Hạ Thần Hi cảm thấy, ở bên ngoài ăn tốt hơn ở đây(ý chỉ quán mà cô và Bảo Bối đến ở thành phố S)
Lại ăn ngon, lại không mắc, chủ yếu nhất là không nhiều lễ nghi như vậy.
Ăn được vô câu vô thúc(thành ngữ của Trung Quốc), tốt nhất.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đi mua công cụ làm chuông gió, may mắn cửa hàng dụng cụ vẫn chưa đóng cửa, lấy xong công cụ, bọn họ liền lên đường trở về, Hạ Thần Hi ăn nhiều , một hồi liền ngồi ở trên vỉa hè, lấy ra vỏ sò đến làm chuông gió.