Hạ Thần Hi nhíu nhíu mày, không nói gì.
Tiêu Tề nói, "Đi thôi."
Hạ Thần Hi theo Tiêu Tề cùng nhau tiến vào tòa thành, tòa thành rất lớn, xây ở ốc đảo trong sa mạc, vô cùng tráng lệ, hoa bách hợp khắp nơi, có hồ bơi, cũng có quái thạch xây núi giả. Tòa thành mang phong cách châu Âu, màu trắng làm chủ đạo, đèn thủy tinh trong suốt. Có loại cảm giác giống cung đình thời trung cổ châu Âu, vô cùng xanh vàng rực rỡ, chén bàn mang theo hơi thở hoàng thất.
Cô rất khó tưởng tượng, cô từng thích một chỗ như vậy.
Tiêu Tề nói, đây là nhà của bọn họ, cô lại một điểm cảm giác cũng không có. Trong phòng của cô, có ảnh chụp ngày xưa, quần áo ngày xưa, đau thương ngày xưa, tất cả là do cô dùng Hạ Thần Hi hiện tại mới tìm được cảm giác quen thuộc.
Quen thuộc như vậy, mang theo vài phần xót xa trong lòng.
Tiêu Tề không có quấy rầy cô, để lại cho Hạ Thần Hi một không gian riêng, Hạ Thần Hi vuốt ve súng ống, kiểu dáng súng ống tám năm trước, xem như là kiểu cũ, một tay súng, một phen súng ngắm.
Kiểu súng lục cũ, đạn được lắp vào cái rãnh, nhưng mà, cô lại không có khí lực bóp cò, mỗi lần bóp cò sẽ vô cùng tốn sức, mỗi lần khấu động, sẽ có một loại cảm giác đau đớn lan tràn.
Cô cuối cùng buông tha.
Lấy tình hình thân thể hiện tại thì không cách nào nổ súng, miễn cưỡng nổ súng, cuối cùng đạn bắn không ra, đả thương người ngược lại là chính mình bị thương.
Trên bàn trang điểm, có một chút vật phẩm trang sức hải dương phong tình, tất cả đều là đồ quý, qua mấy năm, cũng không phai màu, vẫn rất sặc sỡ lóa mắt, Hạ Thần Hi kéo qua rèm cửa sổ, phía sau ốc đảo, chính là sa mạc hoang tàn vắng vẻ.
Vô cùng trống trải.
Chỉ có người sống một mình, mới chọn định cư ở trong sa mạc.
Bằng không, ai muốn sống ở cái nơi này, mặt trời chói chang, khô hạn, tịch mịch, chỉ có nhân tài muốn rời xa thế tục phiền nhiễu, mới nghĩ sống ở địa phương này, một chút cô cũng không muốn.
Cô còn chưa đủ thế tục, ở nơi này, cô sẽ rất cô đơn, cô còn là hi vọng thỉnh thoảng có thể có bạn bè, có thể cùng cô trò chuyện, có hàng xóm có thể nói việc nhà.
Không đầy một lát, người hầu mặc trường bào màu trắng đi lên, cầm lên một bộ quần áo sạch sẽ, đó là một cô gái rất đẹp, mắt rất lớn, tóc buộc thành từng bím, mang theo khăn đội đầu, cô ấy nói tiếngTây Ban Nha.
Hạ Thần Hi không làm khó dễ người khác, nhận lấy quần áo để sang một bên rồi bảo cô ấy đi xuống, chớ quấy rầy.
Cô ây cũng rất hiểu chuyện, buông quần áo đi xuống lâu, Hạ Thần Hi một mình ở trên lầu, rầu rĩ không vui, cô muốn truyền lại cho Đường Bạch Dạ một tin tức là điều không thể, Tiêu Tề là quyết tâm muốn nhốt cô.
Không đầy một lát, Tiêu Tề lên đây.
"Thần Hi, chúng ta đi xem vườn hoa được không?" Ngữ khí Tiêu Tề rất ôn nhu, thái độ lại rất cường ngạnh.
Hạ Thần Hi lại không muốn cùng anh ta đi vườn hoa, nhưng Tiêu Tề tỏ vẻ chính mình rất có kiên trì, Hạ Thần Hi cự tuyệt anh ta một lần, không đầy một giờ sau, anh ta lại tới, muốn mời cô đi vườn hoa.
Hạ Thần Hi chỉ có thể nghe lời, mọi việc không thể quá ba lần, trong lòng cô cũng rõ ràng, thực sự chọc giận Tiêu Tề, không có lợi với cô.
Vườn hoa ở trung tâm ốc đảo, tới gần hồ nước, đó là một mảnh đất rất lớn hoa bách hợp, tất cả đều là hoa bách hợp nở rộ, khu sa mạc cũng không thích hợp trồng bách hợp, hoa bách hợp ở đây so với hoa bách hợp bình thường cũng có chút khác nhau.
Lá không to lắm, đóa hoa lại lớn đến không tính được, nhưng nhìn sang khắp nơi, trái lại rất mỹ lệ.
Ở sa mạc cát vàng có phong cảnh như vậy, vô cùng khó có được.
Trên mặt Tiêu Tề, hiện lên thần sắc vui mừng.