Đường Bạch Dạ vốn là có dự cảm Tiêu Tề muốn nói là chuyện này.
Cho nên, Đường Bach Dạ vẫn luôn có chuẩn bị tâm lý, lại cưỡng chế sợ hãi trong lòng khinghelời Tiêu Tề nói , không ngờ quả nhiên là sự thực, Đường Bạch Dạ không tin.
Lâm Nhiên nhìn thần sắc của anh không đúng, cuống quít đè Đường Bạch Dạ xuống , bảo anh ngồi xuống, “ Bạch Dạ , đừng kích động ngồi xuống trước lại nói.”
“Nhất định là bản thân nghe lầm đoạn kia, lại hồi tưởng một lần.” Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, anh rất bội phục thanh âm của mình, còn có thể như vậy ổn định như vậy, bình tĩnh, chuyện nghe thấy cũng không phải là chuyện gì lớn.
“Bạch Dạ, không phải nghe lầm, chúng ta đều nghe thấy được Vân Dật nói.
Hạ Thần Hi nghe thấy cũng là tay chân lạnh lẽo.
Sắc mặt trắng bệch, chuyện cô lo lắng nhất cũng thành sự thật.
Tiêu Tề nói, “Cô là người ở trong hôn lễ giết vị hôn thê của anh, người cùng anh không có khả năng ở cùng một chỗ.”
Hạ Thần Hi đầu có chút đau, một bộ hình ảnh theo trong đầu bay vút qua, là cô mang mặt nạ, giơ súng đối diện với Lâm Tình, cô giống như có thể nhìn thấy hình ảnh khóe môi của mình hơi quyến rũ ra...
Là mỉm cười.
Ung dung lại châm chọc mỉm cười, phóng khoáng giết người là chuyện đương nhiên.
Hạ Thần Hi đầu đau muốn nứt ra, cô cũng không phải là loại người tàn nhẫn như vậy, việc giết người làm cho người ta sợ hãi như vậy nhưng bản thân lại tươi cười, nhưng kia rõ ràng chính là cô, vì sao? Vì sao? Vì sao cô lại giết Lâm Tình.
Càng muốn nghĩ đầu càng đau.
Cơ hồ không thể chịu đựng được, đau đến co giật, như có vô số con dao đâm vào đầu, Hạ Thần Hi nhịn không được dùng tay đánh đầu của mình, toàn thân thống khổ , Tiêu Tề hoảng sợ, không đếm xỉa đến thương thế của mình, xuống giường ôm chặt Hạ Thần Hi vào lòng.
“Thần Hi, đừng như vậy, đừng như vậy...”
“Anh buông tôi ra!” Hạ Thần Hi tâm thần hoảng loạn quát lên, còn về Đường Bạch Dạ, trong lòng đau nhức, vô cùng hỗn loạn, làm thế nào cũng không thể tin nỗi một màn kia, nhưng lại không thể không tin, kỳ thực, anh sớm nhận ra hành động này chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Đau đớn không đâu không có, cắn nuốt lòng của anh.
Hạ Thần Hi thoát khỏi Tiêu Tề, ngã ngồi ở trên thảm, cuộn người thành một đoàn, nhẹ nhàng run rẩy, cô hận không khôi phục được tất cả ký ức ngay lúc này, như vậy là có thể rõ ràng những việc bản thân mình đã từng làm.
Hạ Thần Hi bây giờ mới phát hiện, xóa đi ký ức là một việc làm có bao nhiêu là lỗ mãng .
Tiêu Tề ngồi xổm xuống, tính toán tới gần cô nhưng Hạ Thần Hi chống cự anh tới gần, mở to mắt nhìn anh, tràn ngập phẫn nộ, Tiêu Tề cũng không bắt buộc, khẽ nói, “Thần Hi, anh cũng không nghĩ nói cho em biết chuyện này, chỉ là các người sẽ phải kết hôn, nếu là ngày sau em nhớlại hồi ứcnày, em sẽ rất thống khổ hơn bây giờ .”
“Trước đây anh vì sao không nói?” Hạ Thần Hi nghiêm nghị hỏi, nếu trước đây Tiêu Tề nói cho cô biết sớm việc sự việc của ngày hôm nay thì có lẽ cô sẽ không đau như bây giờ vì khi đó cô vẫn chưa yêu Đường Bạch Dạ.
Chẳng sợ nếu bản thân động tâm thì cô cũng sẽ khắc chế chính mình, sẽ không tới gần Đường Bạch Dạ.
Sẽ không để cho Đường Bạch Dạ, như vậy không kiêng nể gì cả ở trong lòng mình mọc rễ nảy mầm, cô sẽ không.
Hạ Thần Hi sẽ tựbảo vệ, không có đau khổ như hôm nay.
Tiêu Tề nói, “Anh trước đây không nói, là sợem sẽ không tin, và anhcho rằng em sẽ không yêu Đường Bạch Dạ, anh ta chỉ đơn giản là cha của đứa bé thôi, bản thân anh cũng không biết sự việc sẽ đến nước này, cho đến khi các người muốn kết hôn, anh cũng băn khoăn giữa nói hay không nói cho cô biết chuyện này, Tiêu Tề từng nghĩ tới,sẽ không nói cho cô biết sự thực nhưng mà khi nghĩ lại thì cô có quyền biết việc này.''