"Biết, biết, An Tiêu Dao nhìn chằm chằm em so với chị còn chặt hơn, chị sợ cái gì." Hạ Thanh tức giận nói, trong lòng có điểm đắc ý, hắc hắc, Tiểu Tuyết lừa thật tốt, Tiểu Tuyết vừa mới một đi, Hạ Thanh liền nhảy nhót tiến đến.
An Tiêu Dao cầm một đĩa đùi gà qua bàn, Hạ Thanh cũng không sợ nóng, cầm lên liền ăn, An Tiêu Dao dở khóc dở cười.
"Ăn ngon thật, anh không biết mấy ngày nay nhiều thống khổ." Hạ Thanh cảm thấy ăn cánh gà mỹ mãn, lại một lần nữa đánh giá An Tiêu Dao muời phần, đột nhiên cánh gà bị An Tiêu Dao cướp đi bỏ vào miệng anh ta, Hạ Thanh trừng mắt nhìn An Tiêu Dao đã đưa một khăn tay cho cô.
Hạ Thanh đang muốn rít gào, nha nha, cướp của lão tử một miếng liền đi, buồn cười.
Hạ Thanh còn chưa có hết giận liền nhìn thấy Tiểu Tuyết tiến vào, Hạ Thanh một bên lau miệng một bên tiêu diệt chứng cứ,mẹ kiếp,chị của cô tại sao lại quay lại a.
Tiểu Tuyết nói: "Chị quên lấy văn kiện."
Tiểu Tuyết liếc mắt một cái nhìn An Tiêu Dao, anh đem cánh gà còn lại của Hạ Thanh nhanh chóng tiêu diệt. Tiểu Tuyết nhìn trái nhìn phải, trong mắt Hạ Thanh như muốn phun lửa, cô đương nhiên nghĩ thật kích thích, đây là phu thê bọn họ tình thú đi.
"Đừng cho Hạ Thanh ăn."
"Nhiêu đây cũng không đủ anh ăn, sao có thể cho em ấy ăn." Vẻ mặt An Tiêu Dao chính nhân quân tử trả lời.
Hạ Thanh giận, đá một cước, diễn xiếc ngày càng giống như thật.
Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Tiểu Tuyết không nghi ngờ nhìn An Tiêu Dao, cầm văn kiện rời đi.
Hạ Thanh nhanh chóng đoạt lấy đùi gà: "Chị tôi còn có một chiêu này, quá tổn hại."
An Tiêu Dao lau tay: "Em a, cũng phải nghe lời."
"Anh còn nói tôi, anh không phải cùng tôi bằng mặt không bằng lòng sao?" Hạ Thanh châm chọc, An Tiêu Dao tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế, không ai so với anh ta có thể đóng kịch,nói cáo già chính là loại này người đi.
Tiểu Tuyết cũng bị gạt.
"Còn dám nói, anh là vì ai mới lừa Tiểu Tuyết?"
Hạ Thanh le lưỡi.
Hạ Thanh thật vất vả ăn mới ăn một bữa thỏa mãn, cảm thấy mỹ mãn nằm trên ghế sa lon xoa xoa bụng, An Tiêu Dao đi xuống dưới lầu gọi một cú điện thoại xử lý sự tình, Hạ Thanh còn đang nằm suy nghĩ thế nào nói với An Tiêu Dao về chuyện lễ Giáng Sinh.
Cũng không biết, An Tiêu Dao có an bài cái gì không.
Nghe Lục Trăn nói, Giáng Sinh hằng năm vương bài lễ đều tổ chức một số họat động, bình thường đều là Lục Trăn chủ trì.
Mặc dù bọn họ là đặc công sát thủ lính đánh thuê, thế nhưng,vào ngày lễ truyền thống, bọn họ đều rất coi trọng.
Hạ Thanh ngủ một giấc tới trưa, lại đi đến phòng huấn luyện, gần đây cô mê hệ thống huấn luyện này, mấy ngày, cũng có thể làm được không đụng tới bất luận chướng ngại vật, chỉ là không có biện pháp vuợt qua thành tích tốt nhất của An Tiêu Dao.
Hệ thống ghi chép thành tích huấn luyện mỗi một lần của bọn họ, hơn nữa dựa theo bài danh cao thấp, nghĩ xem ai thuật bắn súng tốt nhất, phản ứng nhanh nhất, hệ thống đều có một chuơng trình phân tích, thành tích cá nhân cũng có một chuơng trình.
Hạ Thanh phát hiện, thành tích An Tiêu Dao rất ổn định.
Trên cơ bản, sẽ không ở ngoài năm giây.
Lần trước tuyệt đối là ngoài ý muốn,đây cũng là lần An Tiêu Dao thành tích kém cỏi nhất lịch sử, lần đầu tiên huấn luyện chướng ngại vật cũng không có thành tích kém như vậy, Hạ Thanh nhìn bảng vàng danh dự của lão công nhà mình bị chính mình bôi đen một khoản, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.