Hạ bảo bối nói, "Kỳ thực, Đường tiên sinh nói đều là lời nói thật."
Hạ Thần Hi đạp Hạ bảo bối, "Kẻ phản bội!"
Hạ bảo bối cười đến thập phần ưu nhã mê người, phong độ nhẹ nhàng.
Đường tiên sinh lập tức nảy sinh tình cảm sâu đậm, "Bảo bối, sau này em đi theo ca lăn lộn."
Hạ bảo bối phi thường hợp tác nhào tới trong lòng Đường Dạ Bạch, "Hảo ca ca, sau này anh muốn che chở cho em sao."
"Phải ."
Hạ Thần Hi yên lặng xoay người qua bên cạnh, không thèm nhìn đến cha con buồn nôn bọn họ.
Ăn uống no đủ nghỉ ngơi một giờ, mấy người lại đi chơi, Hạ Thần Hi vừa mới ăn no, lại không thích công viên nước, nên Đường Dạ Bạch mang theo bảo bối đi chơi, cô ở ngoài cửa chờ bọn họ, buồn chán lấy máy ảnh ra chụp hình.
Chờ đến khi hai cha con họ ra, Hạ bảo bối nói, "Chị, chụp ảnh chung, chụp ảnh chung."
Hạ Thần Hi cười, giúp bọn họ chụp ảnh chung.
"Muốn cùng nhau chụp một tấm không?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Hạ bảo bối chạy tới, "Đương nhiên muốn."
Hạ bảo bối đem máy ảnh đưa cho một người phụ nữ ở gần đó, phấn nộn ngọt ngào cười thỉnh cầu người khác chụp chung cho ba người bọn họ một tấm, người phụ nữ kia gật đầu liên tục.
Hạ Thần Hi bên trái, bảo bối ở chính giữa, Đường Bạch Dạ ở bên phải, phía sau là công viên nước.
Bọn họ cùng nhau xem bức ảnh đầu tiên mới ra lò.
"Chị, chúng ta đi chơi bắn xạ kích." Đây là trò chơi bảo bối thích nhất, đặc biệt sân chơi này được thiết kế rất độc đáo, Hạ bảo bối phi thường thích.
Bình thường sân chơi thiết kế đều là mười mét, nơi này là hai mươi mét.
Và mục tiêu rất nhỏ, chuyển động rất nhanh, rất ít có người có thể bách phát bách trúng.
Hạ Thần Hi mỗi lần dẫn Hạ bảo bối đến chơi đều là bắn không trúng.
Ba người tới sân bắn, hôm nay sân bắn rất ít người, Hạ bảo bối chọn một khẩu súng trường, bắn năm phát, trúng ba phát, Đường Bạch Dạ nhíu mày. Kỳ thực anh đã quan sát hiện trường, ở đây xạ kích rất có khiêu chiến, nếu không phải dân chuyên nghiệp, sợ rằng mười phát chỉ có thể bắn trúng ba phát.
Dự đoán trúng một phát đã vô cùng tốt .
Hạ bảo bối rất có thiên phú trời cho, tiếp được nạp đạn, nhưng chỉ bắn trúng hai phát.
Hạ bảo bối không ngừng cố gắng, bắn tổng cộng năm mươi phát, thành buổi biểu diễn dành riêng một mình bé.
"Con rất có năng khiếu." Đường Bạch Dạ nói.
"Thực sao?" Hạ bảo bối hỏi.
Bé là cao thủ máy vi tính, biết Đường Bạch Dạ nội tình, cha là lãnh đạo đứng sau Long Môn, Kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, đánh nhau rất giỏi, Hạ bảo bối ưu nhã cười, "Khả năng trời cho năng khiếu con tốt."
"Năng khiếu trời cho, sao tôi lại không có." Hạ Thần Hi xưa nay đều bắn mười phát, nhưng chưa bao giờ bắn trúng phát nào.
Đường Bạch Dạ hỏi, "Cô rất thích bắn xạ kích sao?"
"Thích!" Hạ bảo bối nói, biết rõ còn hỏi, "Đường tiên sinh bắn xạ kích được không?"
Đường Bạch Dạ cầm lên một khẩu súng trường, nhắm vào, bóp cò, mười giây, mười phát, trúng tám phát, đây là thành tích tốt nhất ở sân bắn, bởi vì mục tiêu chuyển động quá nhanh, có thể bắn được thành tích như vậy, đã xem như là tay súng thiện xạ.
"Thật là lợi hại!" Lão bản ở một bên nói.
Hạ bảo bối nói, "Dạy con, dạy con."
Đường Bạch Dạ cười nói, "Đến đây, đứng thẳng, lưng thẳng, cánh tay nâng cao, vai ngang bằng nhau... Ừ, cứ như vậy, nhìn thẳng phía trước, hít sâu, không cần vội, từ từ sẽ đến, nhắm vào..."
Hạ Thần Hi mỉm cười nhìn một màn này, đột nhiên trong đầu thoáng qua một hình ảnh mơ hồ, ở nhiệt độ cao, một cô bé cầm khẩu súng Browning, nhắm vào một người phụ nữ nhìn rất yếu ớt .
Trong óc Hạ Thần Hi như kim châm đau, hình ảnh chợt lóe lên, ngược lại không thấy.
Cô mờ mịt mở mắt ra, chuyện gì xảy ra?