Vậy thì tại sao hắn phải nói?
Không ngờ Đường Bạch Dạ và Hạ Thần Hi thiếu chút nữa cùng nhau bỏ mạng lại may mắn thoát khỏi tai nạn, hắn nghe thấy tin tức này lặng lẽ tiếc thầm lại nghĩ Lâm Lâm quả nhiên là tâm địa độc ác như vậy , với tính tình này của cô ta hắn không nên trêu vào miễn cho rước họa vào thân, huống hồ quan hệ giữa hắn và Đường Bạch Dạ vẫn luôn không tốt.
Dựa vào cái gì mà phải nói cho hắn biết?
Để Đường Bạch Dạ vẫn yêu thương Lâm Lâm, Lâm Lâm tâm địa rắn rết sớm muộn rồi trong nội bộ sẽ có mâu thuẫn.
Lâm Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, Đường Thành Nam nói, “ Cô tốt nhất không nên có ý định giết tôi bằng không nếu tôi có điều gì không hay xảy ra thì chuyện của cô sẽ hoàn toàn bị phơi bày ra ánh sáng .”
“Anh uy hiếp tôi ?”
“Cô độc ác như vậy, tôi sợ cô giết tôi uy hiếp cô là chuyện đương nhiên.” Đường Thành Nam nhàn nhạt nói.
“Không cần anh nói, tôi tự biết phải làm thế nào.” Lâm Lâm lạnh giọng nói, “Tôi cảnh cáo anh, chuyện này chỉ có anh biết tôi biết, đừng nói ra nếu không đừng trách tôi không khách khí, tôi nghĩ Đường ca ca tuyệt đối sẽ tin tôi mà không phải là tin anh.”
Đường Thành Nam cầm lấy một ly rượu trong tay người hầu bàn kính cô ta một chén, cười mà không nói quay người rời đi.
Đường Bạch Dạ hạnh phúc như vậy hắn lại sắp mất đi tất cả nếu không làm cho Đường Bạch Dạ sứt đầu mẻ trán hắn thực sự cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Lâm Lâm nắm chặt tay, ánh mắt xẹt qua một tia sát khí.
Không ngờ chuyện này vậy mà để lại nhược điểm, cô ta làm việc luôn luôn sạch sẽ nhanh nhẹn chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào , lúc đó ở bãi đỗ xe rõ ràng là đã kiểm tra xung quanh rồi mới phá hoại, bãi đỗ xe rõ ràng là không có người.
Không ngờ, Đường Thành Nam vậy mà lại ở trong xe.
Thực sự là tính sai một bước.
Lâm Lâm hơi ổn định lại tâm tình đang hoảng loạn .
Dù cho Đường Thành Nam thấy thì sao. Theo như lời của anh ta, anh ta không cần thiết phải nói ra, trừ phi cô ta đắc tội với anh ta, Lâm Lâm và Đường nhị thiếu giao tình không tệ đến mức anh ta sẽ đối phó với cô ta, không cần phải buồn lo vô cớ.
Hạ bảo bối vẫn đi theo bên cạnh Đường lão vừa nói vừa cười, Đường lão đưa bé đi giới thiệu cho tất cả bạn bè của ông, Hạ bảo bối một đường bán rẻ tiếng cười đạt được sự yêu thích của các vị trưởng bối cũng thu được rất nhiều quà gặp mặt.
Lời ra tiếng vào rất ít , không ai ngốc như vậy dám ở trước mặt Đường lão nói bậy bạ về chuyện của Hạ Thiên.
Âm nhạc nổi lên, Đường Bạch Dạ vẫn luôn là người nhảy điệu đầu tiên, năm rồi anh đã mời một tiểu thư thế gia khai vũ cũng sẽ không mời bạn gái chính mình mang đến.
Dù sao trong trường hợp này Đường Bạch Dạ cũng phân biệt được nặng nhẹ. Cũng rất coi trọng lễ kỷ niệm thành lập của Đường thị .
Đây là ý thức trách nhiệm của người nhà Đường gia .
Đường Bạch Dạ hơi gập thân hình, một tay đặt ở dưới bụng, vươn một tay vừa thân sĩ vừa ưu nhã “Hạ tiểu thư, anh có thể mời em nhảy một điệu nhảy không ?”
Hạ Thần Hi hơi đỏ mặt.
Đường tổng ở trước mặt cô xưa nay luôn lưu manh vô sỉ rất ít khi có một mặt thân sĩ như thế.
Cô có chút ngạc nhiên, bên cạnh cô các tiểu thư danh giá đều đang mỉm cười, Đường tổng ở các buổi dạ tiệc chưa từng chính thức mời một ai khiêu vũ như thế cho dù là những buổi lễ kỷ niệm trước đây cũng không có.
Tiêu chuẩn lễ nghi này rất ít thấy.
Hạ Thần Hi đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ mỉm cười tao nhã , lòng bàn tay dùng lực, dưới chân xoay tròn đem Hạ Thần Hi đến giữa vũ đài, điệu valse ưu nhã nhẹ nhàng phiêu đãng.
Đường Bạch Dạ ánh mắt sáng ngời nhìn cô, khóe môi mang theo một nụ cười vô cùng mê hoặc lòng người.