Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn Hạ Thanh nhanh nhẹn né khỏi phần xương sống thắt lưng, miếng sắt đam trúng vào một bên eo nếu thật đâm vào chính diện thắt lưng xương sống, khẳng định bị chặt đứt, mạng của cô cũng không cồn, Hạ Thanh nằm bò trên mặt đất vẫn chửi mẹ nó.

Cố Thất Thất đem miếng sắt rút ra, máu tươi ào ạt chảy, Thất Thất trực tiếp lấy châm khâu lại. Xương cốt Hạ Thanh rất cứng cáp, điều kiện chữa bệnh cái gì cũng không có, khâu lại như thế Hạ Thanh cũng không la một tiếng.

Khâu vết thương rồi đắp bột lại băng bó lại.

“Lão tử muốn giết Mang Phi!”

Cố Thất Thất băng bó vết thương trên cánh tay của mình: “Chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.”

“Mẹ nó, tôi không nên tin tưởng hắn, tiền còn không rơi vào tay.” Hạ Thanh tức giận bất bình, ít nhất phải đưa tiền của lão tử tới trước mặt a.

Phương tiện giao thông đã không có, tiền cũng không có.

Đường cái thì bị phá hủy.

Đây là đường cái song hành, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất mỗi người một bên đón xe, nửa giờ cũng không thấy một chiếc xe, phía trước vừa mới phát sinh vụ nổ, trừ xe cảnh sát thì không còn xe nào khác, thời gian xe cảnh sát tới, các cô đều tránh vào trong rừng rậm.

Một giờ sau, cuối cùng cũng nhìn thấy có một chiếc xe chạy qua Hạ Thanh trực tiếp đứng ở giữa đường, đó là một chiếc xe hiệu Toyota cỡ nhỏ nhìn thấy người đột nhiên dừng lại, một thanh niên nhô đầu ra mắng to:

“Cô bệnh tâm thần có phải hay không, muốn chết cô nói một tiếng tôi cho xe đụng chết cô!”

Thanh âm nam tử hung ác, Hạ Thanh rút súng lục ra, cầm bảo hiểm, cầm đồ sạc, vẻ mặt hung thần ác sát đi tới, nam tử kia sợ đến thiếu chút nữa lăn xuống xe, họng súng đen thùi chỉ vào hắn: “Mày nói ai là bệnh tâm thần?”

“Tôi, tôi, tôi là bệnh tâm thần...”

Hắn chẳng qua là trên đường đi làm về nhà thôi a, vì sao đụng tới một nữ nhân hung thần ác sát một thân đầy máu, vẻ mặt đầy sát khí mặc dù vóc dáng nhìn rất đẹp nhưng tính tình nóng nảy vừa nhìn cũng không phải người tốt.

“Cho ngươi hai lựa chọn, một lăn xuống xe của ngươi chúng tôi mượn dùng, hai ra ngồi phía sau.” Hạ Thanh bỏ súng xuống, Hạ Thanh khi không cười đặc biệt dọa người, trời sinh liền có một loại khí phách lạnh lùng sắc bén.

Hơn nữa đây là tác phong tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng, một thân đầy máu, nam tử kia đã sớm hù chết, nghĩ nghĩ lại ngồi vào phía sau đi, xe này hắn mới mua a, mới mua a.

Cố Thất Thất thu thập xong từ trong bóng tối đi ra, cũng là một thân lục sắc, mang một ít trang bị, rất giống tác phong của quân nhân, hắn nhất thời cũng không rõ rốt cuộc bọn họ là lính đánh thuê hay là quân nhân.

Cố Thất Thất đem trang bị vứt xuống chỗ người phía sau.

Hạ Thanh ngồi vào chỗ tài xế,miệng ngậm một cọng cỏ, quay đầu lại hỏi: “Ngươi không sợ chết, còn chưa cút?”

“Xe này tôi mới mua.” Nam nhân ủy khuất nói.

“Muốn đòi tiền không muốn sống.” Hạ Thanh xuy một tiếng, người này cùng chính mình thật đúng là tượng.

Cố Thất Thất lái xe, hướng Mang Phi chạy đi, Hạ Thanh lấy ra Gps hướng dẫn, phán đoán nơi bọn họ đi: “Mẹ nó, lão tử hẳn là ở trên người hắn trang cái đông tây, hơn một giờ, dự đoán sẽ xuất cảnh.”

“Chân trời góc biển cũng truy sát.” Cố Thất Thất hừ lạnh một tiếng, xe ở đường cái cấp tốc chạy, cô cũng hận không thể giết Mang Phi.

Không có xe cảnh sát chạy qua, Cố Thất Thất cũng yên tâm thoải mái lái xe.

Nam tử nói: “Tôi vừa mới nghe nói phía trước có vụ nổ, có rất nhiều cảnh sát, các ngươi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK