Rơi... Cánh bên phải đã cháy, xem ra không khống chế được nên bị rơi.
Vấn đề là, máy bay này sẽ rơi đúng chỗ Đường Bạch Dạ đang chơi đùa. Hạ Thần Hi hô to, "Đường Bạch Dạ..."
Người này chỉ mải vui chơi, nếu như hưởng tuần trăng mật bị một cỗ máy bay cháy đè chết, đây không phải là một việc rất mất mặt sao? Sao anh bơi xa như vậy làm gì, cái này gọi là tai họa bất ngờ sao?
Em gái anh cũng quá tình cờ đi.
Cô chỉ có thể dùng kính viễn vọng nhìn, không thể trông chờ Đường Bạch Dạ có thể nghe thấy thanh âm của mình, điều này là không hiện thực, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện này. Cô chỉ có thể nhìn, cái gì cũng không thể làm, Hạ Thần Hi tâm như lửa đốt.
Đột nhiên, cô thấy Đường Bạch Dạ lặn sâu xuống biển, khoảng mười giây đồng hồ sau, máy bay rơi xuống.
Hạ Thần Hi mở to mắt, chăm chăm nhìn động tĩnh Đường Bạch Dạ, 3 phút đồng hồ trôi qua, không thấy người ngoi lên, Hạ Thần Hi tâm như bị ai đó nện xuống
Cô không thể đợi nữa, nếu anh có bị thương, để anh bơi 3 km trở về cũng sẽ mất mạng. Hạ Thần Hi lên du thuyền lái qua.
Trong lòng cô sốt ruột, mau đi tới, cũng không chú ý tới trên mặt nước có động tĩnh, lúc cô nhìn ra thì đã sắp đến trước mặt Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi đem du thuyền vòng qua phía sau, Đường Bạch Dạ vất vả bò lên trên boong thuyền.
Sau khi lên tới boong liền bị mắng.
Quá mất mặt đi!!!
Đường tổng đi hưởng tuần trăng mật, đang tung tăng bơi lội lại bị máy bay rơi trúng.
Anh mặc dù đã tránh đúng lúc nhưng máy bay rơi quá nhanh, đúng chỗ anh bơi mà rơi, cánh máy bay quẹt qua hông anh. Thật may mắn cũng có gì quá nghiêm trọng, chỉ là trầy da, so với khí lực Đường Bạch Dạ thì đây coi như là muỗi cắn.
Nhưng mà làm hỏng tâm tình tốt đẹp của anh.
Hạ Thần Hi bật cười, "Ai bảo anh tung tăng vui đùa, bơi xa như vậy làm cái gì?"
"Vợ à, đây tuyệt đối không phải lỗi của anh."
Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, đích xác không phải là lỗi của Đường Bạch Dạ, thật quá tình cờ.
Bọn họ đang định trở lại, đột nhiên, trên mặt biển lố nhố vài cái đầu đến, xung quanh đều là xác máy bay, nhưng không thấy thương vong về người. Hạ Thần Hi thấy thật kỳ quái, đột nhiên thấy năm đầu người ngoi lên khỏi mặt nước, gỡ mặt nạ oxy xuống.
Vừa nhìn tất cả đều là những người đàn ông trung niên Mỹ.
Chắc là binh sĩ Mỹ.
Tất cả đều mặc áo sơ mi trắng, điển hình quân phục Mỹ.
Sắc mặt rạng rỡ.
Mỗi người còn được trang bị vũ khí.
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ liếc mắt nhìn nhau.
Một trong số họ thoạt nhìn có tướng chỉ huy cất giọng hỏi, "Chúng tôi có thể lên thuyền không?"
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đưa mắt nhìn nhau, đường đường một đại danh binh sĩ Mỹ mang trong mình 1 đống vũ khí hỏi có thể cho bọn họ đi nhờ đoạn đường được không? Hai người có thể nói một câu không được sao? Đáp án tuyệt đối là không thể.
Đường Bạch Dạ yên lặng.
Đây còn gọi là đi hưởng trăng mật sao????
Đường tổng chưa bao giờ có giao tế hữu hảo với quân nhân cả.
Bọn họ có thể chết một người là một, chết một đôi là một đôi, chưa bao giờ liên quan tới chuyện của Đường tổng.
Hạ Thần Hi cười nói có thể, lại thuận tiện nói thêm một câu, hoan nghênh đã tới du thuyền.
Năm người này liền lên thuyền.
Đường Bạch Dạ không cùng nhóm người này giao tiếp, trực tiếp đi xuống lái thuyền.
Một đại binh nói, "Thượng tá, người đàn ông kia thoạt nhìn cực kỳ khó chịu a."