Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Đường Bạch Dạ, mặc kệ anh sống hay chết,anh phải chờ em, nếu như anh sống, xin anh thỏa thích hận em đi, yêu nhưng không ở, đơn giản liền hận đi, miễn cho yêu hận đan xen, người thống khổ hơn.
Hận một người, so với yêu một người còn đơn giản hơn.
Hạ Thần Hi khi tỉnh lại, thân thể càng mệt mỏi.
Toàn bộ trời đất đang xoay tròn, trước mắt hình như có thứ gì, không ngừng di động, không ngừng phiêu, có thật nhiều bóng dáng, nhất nhất thoáng qua trước mặt cô, Hạ Thần Hi một trận, trong lòng khó chịu.
Trong phòng tia sáng u ám, chỉ có một ngọn đèn nhỏ sáng.
Hạ Thần Hi hít sâu, lắng lại loại này cảm giác không thoải mái, meo meo ở một bên ngao ô một tiếng, chủ nhân, người đã tỉnh, meo meo rất lo lắng. Trong mắtmeo meo, tất cả đều là lo lắng, hận không thể thay chủ nhân của mình bị khổ.
Hạ Thần Hi mỉm cười, có một vật tri kỷ nhỏ như thế, cảm giác thật tốt.
Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một ít ảo giác, bóng dáng Đường Bạch Dạ không ngừng xuất hiện, thỉnh thoảng xuất hiện ở trên tường, thỉnh thoảng xuất hiện ở bên giường, thỉnh thoảng cứ như vậy ở trước mặt cô, yêu nghiệt cười, vô tội hỏi.
Thần Hi, em tại sao muốn giết anh?
Em hận anh như vậy?
Hạ Thần Hi hoảng hốt, vô ý thức nắm chắc chăn đơn, chợt nhắm mắt lại, giống như còn có thể nghe thấy thanh âm Đường Bạch Dạ, mang theo tiếu ý, nhưng lại vô tội như vậy, Hạ Thần Hi như bị người đánh một cái tát.
Cô làm sao vậy?
Vì sao lại xuất hiện ảo ảnh?
Trong khoảng thời gian này, phát sinh quá nhiều chuyện, cô cùng Đường Bạch Dạ hiểu lầm, chân tướng tám năm trước, đứa nhỏ vô tội bị đánh chết, cô nổ súng bắn chết Đường Bạch Dạ, bất kể là một việc kia, đều là trong lòng cô một đạo thương, đều là trong lòng cô đau.
Trong lòng cô, thừa thụ quá nhiều áp lực.
Bây giờ, lại đột nhiên nghe thấy tin tức Đường Bạch Dạ tử vong, căng thần kinh, chợt gãy, liền bắt đầu có ảo giác.
Đây là một loại bệnh tâm lý.
Đường Bạch Dạ chết, cùng cô hi vọng Đường Bạch Dạ sống trong lòng cô không ngừng đọ sức, hư vô chiến tranhhiện thực.
Hạ Thần Hi tiếp thu trong lòng cô nhận định, Đường Bạch Dạ còn sống, cự tuyệt tiếp thu hiện thực Đường Bạch Dạ đã chết.
Cô tâm lý tố chất quá quan, rất rõ ràng tinh tường phân tích, chính mình bệnh gì, cô không thể để tâm tình của mình chuyển biến xấu, không thể để cho bệnh tình chuyển biến xấu, bằng không, cô sẽ có chân chính ý nghĩabệnh tâm lý.
Tinh thần phân liệt.
Hạ Thần Hi chậm rãi mở mắt ra, Đường Bạch Dạ ngay trước mắt của cô, yêu nghiệt cười như vậy, mặc ngày đó cô một lần cuối cùng nhìn thấy anh ta lúc tây trang, cũng không nói nói, chỉ là cười nhìn cô.
Hạ Thần Hi trong lòng đau khổ, chậm rãi vươn tay, đụng vào bóng người hư vô kia, như cô sở liệu, không có đụng chạm đến thực thể, chỉ là một ảo ảnh, Hạ Thần Hi nhẹ giọng nói, “ Bạch Dạ, xin lỗi.”
”Đừng tới quấn quít lấy em, anh rời khỏi em có được không, đừng đến quấn quýt lấy em. Em không muốn lại gặp anh, nhất định anh hận không thể nhìn thấy em, em cũng rất hận, cách xa em một chút, đừng tới gần em.”
”Đừng đến tới gần em.”
Thanh âm Hạ Thần Hi nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo một tia khóc, bộ dáng đáng thương như vậy, như bị ủy khuất cái gì.
Nhưng trong lòng vô cùng kiên định biết, cô không thể ngã xuống.
Cô sống đến Marseille, chính là vì quá khứ của cô.
Đường Bạch Dạ mỉm cười, Hạ Thần Hi lại nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, lý trí chiến tranh trong lòng hư vô cùng ảo ảnh, “Thần Hi, nhận rõ hiện thực đi, không muốn dây dưa quá khứ. Một giây trước, cùng người không quan hệ , người muốn làm gì, người trong lòng mình phải muốn rõ ràng.”