Cao gấp đôi.
Thật nhiều tiền a.
Nửa năm bảo dưỡng Bentley đều có .
Đường Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi, lại không tức giận, đáng chết nha đầu này, nói đến tiền thưởng cứ như vậy thú máu sôi trào, bóc choanh một con tôm hùm cũng không muốn.
Đáng ghét!
Hạ Thần Hi đấu tranh giữa bóc tôm hùm với nhân dân tệ.
Đường Bạch Dạ thờ ơ nói, " Tiền thưởng tháng này so với tháng trước cao hơn hai điểm, lại còn tăng gấp đôi, không ít tiền a..."
Hạ Thần Hi không đấu tranh nữa, quyết đoán lựa chọn nhân dân tệ, đem một tôm hùm bóc vỏ, đang muốn nhét vào trong bát Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ đột nhiên nói, "Đút tôi."
"Đường tổng, anh không muốn được một tấc lại muốn tiến một thước chứ."
Quá vô sỉ .
Đường Bạch Dạ lè lưỡi, xẹt qua môi dưới, chứng minh vẻ vô sỉ của mình, nhưng lại rất quyến rũ, động tác câu người như thế, mà anh lại làm rất phong tình, một chút cũng không hạ lưu.
Hạ Thần Hi tim đập nhanh hai nhịp.
Đường tổng thực sự là một yêu tinh.
"Tiền thưởng... Rất cao." Con ngươi Đường Bạch Dạ cười, lại nói được vô cùng chính nhân quân tử, tựa như quản lý đang cùng thuộc hạ nói chuyện, cô tháng này tiền thưởng rất cao, vô cùng ...cao.
Hạ Thần Hi 囧 囧 hữu thần, vì tiền thưởng, liều mạng.
Cô đem tôm hùm nhét vào miệng của anh, vừa muốn rút về tay liền bị Đường Bạch Dạ ngậm ngón tay, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới tứ chi, dường như bị điện giật, xông thẳng lên đầu.
Hạ Thần Hi giật mình, thất thần nhìn anh.
Đường Bạch Dạ cười rộ lên, mắt của anh con ngươi vốn là hẹp dài, tiêu chuẩn của mắt phượng, lại cười như thế, như mang theo một chút quyến rũ cùng mê hoặc, thấy thế Hạ Thần Hi nhất thời quên thời gian, đã quên rút về tay.
Đường Bạch Dạ hút ngón tay của cô, Hạ Thần Hi bị khiếp sợ, vội vội vàng vàng rút về.
Hoang mang cúi đầu, tâm hoảng ý loạn, tim đập như sấm.
Đường Bạch Dạ chậc chậc hữu thần, nụ cười trên mặt kia, muốn nhiều sắc thì có nhiều sắc, như đang nói, Hạ tiểu thư, mau tới phục vụ tôi đi, mau tới phục vụ tôi đi...
Hạ Thần Hi, "..."
Vì tiền thưởng, cô lại bị chiếm tiện nghi .
Đường Bạch Dạ lại gắp một cái tôm hùm ném vào Hạ Thần Hi, "Lại bóc."
"Không muốn!" Hạ Thần Hi thấp giọng cự tuyệt, thanh âm còn mang một điểm khàn khàn.
"Tiền thưởng..."
Hạ Thần Hi đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn Đường tổng giống như nói tôi rất thanh liêm, không muốn lại bị hối lộ nói, "Đường tổng, tôi không cần bóc tôm hùm, tiền thưởng cũng là của tôi."
Đường Bạch Dạ mím môi, uống một ngụm canh, lúc này mới chậm rì rì nói, "Tôi không phê duyệt, tiền thưởng cao từ đâu mà tới được?"
"Đường tổng, làm người không thể vô sỉ như vậy a."
Sẽ gặp thiên lôi đánh xuống .
Đường Bạch Dạ chững chạc đàng hoàng nói, "Hạ tiểu thư, bóc mấy con tôm hùm, được một khoản tiền thưởng, cô có thấy qua công việc nào tốt như vậy sao?"
Hạ Thần Hi, "..."
Anh lại hỏi, "Cô có thấy qua lão bản nào hào phóng như vậy sao?"
Em gái ngươi chứ lão bản hào phóng, số tiền kia là tôi nên được, lại nói, chưa thấy lão bản nào biến thái như thế a.
Đường tiên sinh giải quyết dứt khoát, "Bóc tôm hùm."
Hạ tiểu thư giận, trong lòng mặc niệm không bị tiền bạc cám dỗ... Niệm ba lần, Hạ Thần Hi quyết đoán buông tha , bóc tôm hùm, bỏ miệng anh, lần này cô thông minh, ngón tay lui ra đặc biệt mau.
Đường tiên sinh không đùa giỡn cô nữa,như lại lấy ánh mắt bất mãn nhìn cô.
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, da mặt, Đường tiên sinh quả thật là dày như tường thành.