Hạ bảo bối có chút kén ăn, mặc dù kêu rất nhiều món, nhưng ăn được ít món, Đường Bạch Dạ nhìn bé có món cũng không chạm vào, nói bé kén ăn giống anh cũng không sai biệt lắm, nói thí dụ như, cà rốt.
Nhưng Hạ Thần Hi rất thích ăn cà rốt và củ cải trắng.
Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối đều không thích ăn bắp cải, nhưng Hạ Thần Hi rất thích ăn bắp cải.
"Hạ Thiên, không cho phép kén ăn, ăn cái này đi ." Hạ Thần Hi đem cà rốt cùng củ cải trắng bỏ vào trong chén bé.
"Mẹ, Đường tiên sinh cũng không ăn." Hạ bảo bối cấp tốc kéo đệm lưng.
Hạ Thần Hi nói, "Người ta cao 1m87, kén ăn cũng sẽ không thấp, con có sao?"
Hạ bảo bối khóc không ra nước mắt, mẹ, tại sao có thể yêu cầu đứa nhỏ bảy tuổi có dáng người cao 1m87 đây?
Đường Bạch Dạ hiểu nổi khổ ăn củ cải trắng, thế là nói, "Anh từ nhỏ đến lớn cũng không ăn củ cải trắng, vẫn cao 1m87 , bảo bối không ăn cũng không sao."
"Anh đang cổ vũ con tôi kén ăn sao?" Hạ Thần Hi cười híp mắt hỏi, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác muốn đập chết người.
Đường Bạch Dạ nhìn Hạ bảo bối liếc mắt một cái, con tự cầu nhiều phúc đi.
Hạ bảo bối đem củ cải chọn tới chọn lui, "Mẹ, mẹ cho bảo bối một chút ham muốn cá nhân đi."
"Kén ăn không phải ham muốn cá nhân, ăn."
Hạ bảo bối khóc không ra nước mắt, thống khổ ăn củ cải.
Đương nhiên, thống khổ chỉ là như vậy trong nháy mắt .
Bé còn là rất dũng cảm đem thức ăn mình không thích ăn .
"Tôi trước đây có một vị huấn luyện viên, đặc biệt biến thái, chuyên môn hỏi thăm học viên không thích nhất ăn cái gì, có một người nói không thích ăn thịt rắn, kết quả bị ông ta buộc ăn thịt rắn sống." Hạ Thần Hi nói.
Hạ bảo bối thật sâu cảm thấy, quả nhiên trên đời chỉ có mẹ tốt, không để cho bé ăn thịt rắn sống.
Đường Bạch Dạ đột nhiên nhíu mày hỏi, "Cái gì huấn luyện viên?"
Hạ Thần Hi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Đã quên!"
Chỉ là đột nhiên có một cái ý niệm thoáng qua trong đầu, cụ thể là cái gì, cô quên mất, nhưng cô biết, có thực.
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, huấn luyện viên? Học viên?
Hạ Thần Hi nếu là nói đến huấn luyện viên, chắc là học huấn luyện quân sự trong trường, nhưng huấn luyện viên trong trường lại dám để cho học viên ăn thịt rắn sống sao?
Nghi hoặc chợt lóe lên, lại chìm đến đáy lòng.
Anh đã quen những lời nói làm kinh người của Hạ Thần Hi.
Ăn xong lẩu, thời gian còn sớm, Đường tổng nghĩ hoạt động một chút, ăn quá no ngủ không ngon, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy ăn no , không ý kiến, thế là, Đường Bạch Dạ mang mẹ con bọn họ đi đến một câu lạc bộ tư nhân.
Cái gọi là câu lạc bộ chính là một nơi cao cấp được bảo vệ nghiêm ngặt, nói đơn giản hơn hơn, nơi này dành cho những kẻ có tiền tụ tập . Ở đây phân biệt rõ ràng, trong mắt không được phép dính nữa hạt cát.
Câu lạc bộ tư nhân ở Thành phố S phát triển rất nhanh, hoàn cảnh gia đình, trình độ học vấn, địa vị xã hội tất cả đều là những tiêu chuẩn để bước vào câu lạc bộ, các câu lạc bộ khác nhau, tiêu chuẩn đều không giống nhau.
Đường Bạch Dạ là thành viên của hai câu lạc bộ tư nhân, lâu đời nhất, đứng đầu trong các câu lạc bộ.
Trong đó một cái đến để giải trí, một cái chủ yếu đến để nói chuyện kinh doanh.
Anh mang Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối đi câu lạc bộ ở gần bờ sông, bề ngoài nhìn rất bình thường, nội bộ lại là cầu nhỏ nước chảy, phong cách tinh tế.
Hạ bảo bối thổi một tiếng huýt gió, "Đường tiên sinh, có tiền thật tốt, địa phương tốt a."
Đường Bạch Dạ cười, "Nếu con thích, mỗi ngày chú sẽ mang con tới uống trà."
"Đi a."
Câu lạc bộ cái gì cũng có, cái gì cần có đều có.