Hạ Thần Hi hơi áy náy.
Thành phố S buổi tối cảnh sắc như họa, xe chạy dọc theo bờ sông, gió đêm từ từ, thổi vào người rất thoải mái, Tiêu Tề nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cười, anh rất ít cười . Cười rộ lên, làm người ta có cảm giác rung động.
"Anh cười rộ lên, rất đẹp mắt." Hạ Thần Hi đột nhiên nói, cái này không tính là cười rộ lên, chỉ là hơi nhếch khóe môi, đã là rất đẹp.
"Em trước đây vẫn thường nói thế." Tiêu Tề nói, "Em thích nhất nhìn anh cười, luôn luôn nói đùa anh để anh cười, chỉ tiếc, đều là cười nhạt."
"Thực sự?"
"Đúng vậy."
Hạ Thần Hi mỉm cười, hơi cúi đầu nói, " Trước đây em là hạng người gì?"
"Muốn nói thật không?"
"Đương nhiên!"
Tiêu Tề nói, "Trước đây Thần Hi, rất tài giỏi, luôn bộc lộ tài năng ra bên ngoài, bên người luôn có ánh hào lại rất quyết đón. Bây giờ em, rất hướng nội, nhưng cũng không mất đi nhuệ khí, nhìn rất ôn hòa, nếu như quá khứ em là một đóa hoa hồng rực lửa, bây giờ em chính là một đóa lan thăm thẳm cùng sâu lắng."
Quyết đón, kiêu ngạo, tài giỏi, sẽ thành người như thế nào.
Hạ Thần Hi không biết.
Cô quên mất .
Nhưng mà, Tiêu Tề sẽ không có lý do gì lừa gạt cô.
"Có lẽ, em có đứa nhỏ, nên thu lại ."
Tiêu Tề gật gật đầu, "Đúng vậy."
"Kia... Quá khứ em ở bên cạnh anh, là dạng gì ... Tồn tại?" Hạ Thần Hi do dự hỏi, "Em làm cái gì?"
"Em cảm thấy thế nào?"
"Em không biết." Hạ Thần Hi thành khẩn nói, "Chuyện đã qua, em đã nhớ không được, chỉ là... Thỉnh thoảng trong mộng xuất hiện nhiều cảnh."
"Thấy cái gì?"
Hạ Thần Hi do dự, cô nên nói thật với Tiêu Tề sao? Trừ Tiêu Tề, không ai biết quá khứ của cô, cũng không ai biết quá khứ cô đã làm những chuyện gì.
Có phải đã làm tổn thương rất nhiều người hay không.
"Em mơ thấy anh, còn có em, hình như là ở trên một sa mạc, mặc quân trang, chúng ta đang luyện tập... giống như cảm tình rất tốt."
"Anh đối với em cũng rất tốt."
Trừ này đó, cô còn mơ thấy phản bội, ám sát, máu tanh, cô còn mơ thấy cô dễ dàng vặn gãy cổ một người, đâm thủng trái tim một người.
Cô mơ tới, rất nhiều, rất nhiều hình ảnh khủng bố.
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, đều là một thân mồ hôi lạnh.
Cô không dám nói cho ai nghe, Hạ bảo bối cũng không biết.
Chỉ là, tất cả cái này, cô cũng không nói với Tiêu Tề, về phần tại sao, cô cũng không biết.
"Chỉ là mơ thấy mấy chuyện đó thôi sao?" Tiêu Tề ôn nhu hỏi, anh lạnh lùng đã quen , cho dù là ôn nhu, cũng tỏa ra mạnh mẽ .
Hạ Thần Hi gật đầu.
Tiêu Tề cười yếu ớt nói, "Người ở trong mộng thấy, hẳn là lúc em mười lăm mười sáu tuổi, anh cũng là một thiếu niên. Thần Hi, đây không phải là mộng, đây là trí nhớ của em, đây là lúc anh và em cùng đi huấn luyện ở Nam Mỹ."
"Nam Mỹ sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Nếu em nguyện ý, anh có thể mang em trở lại nhìn một cái, nơi mà em đã từng ở."
Hạ Thần Hi yên lặng.
Tiêu Tề lại hỏi, "Có phải em mơ thấy một ngôi nhà màu trắng phải không?"
Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, Tiêu Tề nói, "Kia là nhà của chúng ta."
...
Xe chạy đến một nhà hàng gần biển.
Tiêu Tề mang theo Hạ Thần Hi tiến biệt thự.
Tường cùng mái nhà đều treo đèn thủy tinh lấp lánh, đồ nội thất rất Châu Âu, các bức họa có khắp nơi, làm cho người khác có cảm giác như ở thời kỳ trung cổ Châu Âu.
Rất xa hoa, rất xa xỉ.