Biết được Morgan cùng Lợi Á không truyền đến tin tức gì, Cố Thất Thất có chút thất lạc, cô cũng không rõ mình tâm tính cái gì, muốn đi Somalia lại có chút bài xích, lại nhịn không được quan tâm động thái bên kia.
Mục Vân Sơn nói: "Chuyện này em đừng để bụng, ngược lại là Long Tứ, anh ta và anh oán giận đã lâu rồi. Lúc rảnh rỗi em tốt hơn là bồi Long Tứ đi, quản Long Tứ đừng cho anh ta làm một ít việc ngốc, tỷ như thoáng cái xuất động hơn mười cỗ máy bay, chúng ta không có nhiều kinh phí như vậy cho anh ta phá."
Cố Thất Thất cười khúc khích: "Lớn như vậy thủ bút sự tình cũng là người trải qua? Đây là điển hình là quan huyện phóng hỏa không được bách tính đốt đèn?"
"Anh có thể như nhau sao? Anh vẫn bớt ăn bớt dùng không biết rút ngắn được bao nhiêu kinh phí, dù cho thỉnh thoảng phơi ra một chút thổ hào khí chất cũng mạnh hơn so với tên phá gia chi tử này.”
Cố Thất Thất lặng yên nhìn Long Tứ, vô cùng thành thực nói: "Đây là lời nói thật."
Mục Vân Sơn cùng Cố Thất Thất hàn huyên một ít oán trách, trên cơ bản không lo lắng chuyện Columbia bên này, nếu là ở Australia và vùng Bắc Âu, có lẽ anh sẽ lo lắng người không đủ dùng, còn ở Columbia, anh hoàn toàn không cần lo lắng.
Thiên đường phạm tội luôn luôn không thể thiếu bóng dáng Vương bài.
Cách đó không xa, Ưng Nhãn thọt Long Tứ: "Lão đại, có cần chúng tôi chỉ chiêu cho anh thế nào để theo đuổi nữ nhân hay không? Anh ở một bên giương mắt nhìn là đuổi không kịp đâu, cố lấy dũng khí của anh thẳng thắn bổ nhào tới ăn hết là xong."
Long Tứ giơ một cái tát bay qua, thật muốn đập chết cái đám vô tâm vô phế ngoạn ý này. Long Tứ thích nhất thủ hạ của Tiêu Dao, từng người một vô cùng thông minh, làm việc lại ổn thỏa, vì sao thủ hạ của anh đây đều không có loại đức hạnh tốt này.
Tiếp theo một nam tử nói: "Lão đại, tôi thật không rõ vì sao lão đại lại coi trọng Thất Thất lão đại, nữ nhân chính là phải ôn nhu xinh đẹp lại tâm tính tốt. Thất Thất lão đại nhìn thế nào cũng đều không thuộc về loại hình này a, lại gầy như vậy, ôm không thoải mái?"
"Ngươi muốn chết sao? Dám cho ta ý dâm Thất Thất." Long Tứ rút súng lục ra, đập một báng súng thiếu chút chảy máu đầu nam tử.
Nam tử kia vẻ mặt vô tội, bưng cái trán bị đánh đã sưng kia thập phần không nói gì, mẹ kiếp, đây không phải là đề tài bình thường nửa đêm nam nhân hay nói sao? Hắn thế nào liền đụng tới lôi khu?
Ưng Nhãn như nhìn một thứ ngu ngốc nhìn hắn.
Tôi đều muốn bị ngu xuẩn cậu làm cho muốn khóc.
Loại chuyện ý dâm này là phải phân đối tượng có được không? Nhìn tác phong người ta đã nghĩ biểu hiện trên giường của người ta, ngươi cũng phải nhìn đối tượng được không?
Long Tứ trừng mắt nhìn hắn, đại loại nếu cậu ta lại dám nói nữa sẽ cho một báng súng tiếp theo, nam tử kia thông minh ngậm miệng, lão đại không thể trêu vào, anh trốn không thoát, thực sự là nhân sinh quá rối rắm.
"Nói, lão đại, có câu này phải nói một chút, nam nhân chúng ta theo đuổi nữ nhân không thể cứ mặt dày mày dạn như vậy dính lên, có một đoạn thời gian, chiêu này một chút tác dụng cũng không có." Cách Lỗ cũng tham dự thảo luận, tạm thời đã quên anh ta là nhân vật mấu chốt trong chuyện này khiến cho lần này bọn họ ở Columbia tiến hành hoạt động quân sự.Đối với bát quái của lão đại, tất cả mọi người ôm một loại có thể nhìn liền nhìn, không thể nhìn cũng phải có thái độ cảnh giác cao độ nhìn.
"Ai nói tôi nhìn thấy Thất Thất liền dính lên?" Long Tứ không phục.
Ưng Nhãn quở trách: "Mỗi ngày một lần xem video, cách một tiếng đồng hồ liền gọi một cú điện thoại, luôn luôn ầm ĩ hỏi xem lúc nào trở về, Thất Thất lão đại đem anh vắng vẻ, một mình anh rất tịch mịch nam nhân đó là ai a? Tôi nhớ hình như họ Long tên Tứ a."