Đường Bạch Dạ nằm một lát, suy nghĩ rồi nói, "Kỹ thuật máy vi tính của con rất lợi hại?"
"Đúng."
"Đến đây đi, bảo bối, giúp cha làm một chuyện." Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, cười nham hiểm, lộ ra một tia giảo hoạt và nguy hiểm, Hạ bảo bối lập tức có dự cảm xấu.
"Cha, chuyện gì?"
"Cha cho con một dãy số liệu, giúp cha trộm tài liệu." Đường Bạch Dạ nói, cầm điện thoại di động của anh tìm kiếm tài liệu, Hạ bảo bối thở phào nhẹ nhõm, cho là Đường Bạch Dạ muốn đánh cắp bí mật kinh doanh.
Lập tức hào khí sôi sục, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Cha, tuyệt đối không thành vấn đề, cha muốn cái gì, bảo bối trộm cái đó cho cha."
Đường Bạch Dạ cảm giác được an ủi, vừa nhập số liệu vừa nói, "Có thể phải tấn công một tưởng lửa rất mạnh."
Hạ bảo bối nói, "CIA và FBI cũng không phải là đối thủ của con, trên đời này có tường lửa nào là con không qua được?"
Tay Đường Bạch Dạ tra tài liệu dừng lại, nheo mắt, "Con đi tấn công tường lửa người ta làm gì?"
"Khiêu khích."
"Muốn chết!" Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Mẹ có biết không?"
Hạ bảo bối nhanh chóng bán đứng Hạ Thần Hi, "Mẹ nói, chỉ cần không bị bắt là được."
"Cha biết thần kinh người phụ nữ này không giống người bình thường." Đường Bạch Dạ giận, có mẹ nào lại ủng hộ con trai phạm tội, đây quá đáng sợ.
Hạ bảo bối nói, "Cha, thật ra thì thần kinh của cha cũng vững hơn người khác? Con đã sớm phát hiện, di truyền cho con hơn một nửa là từ cha, con chỉ di truyền từ mẹ sự đáng yêu, vui vẻ, hoà đồng, lạc quan thôi."
"Buồn cười, chẳng lẽ cha không đáng yêu không vui vẻ không lạc quan sao?"
Hạ bảo bối bày ra vẻ mặt trời sắp sập, "Cha, đây là cha tự nói."
Đường Bạch Dạ cầm một cái gối lên đánh bé, Hạ bảo bối nằm cười, không đầy một lát, Đường Bạch Dạ đưa tài liệu cho Hạ bảo bối, "Cha nghĩ, cứ điểm của họ là tại Syria, chẳng qua là do vệ tinh của mình, người của cha vẫn chưa tra được tư liệu của họ."
Hạ bảo bối đối với các con số cùng mật mã hết sức nhạy cảm, vừa nhìn thấy dãy mật mã trong di động Đường Bạch Dạ, lập tức bé có cảm giác táo bón.
Tại sao?
Bởi vì dãy mật mã trong điện thoại di động của cha là do bé viết .
Đường Bạch Dạ muốn bé tấn công máy chủ tập đoàn lính đánh thuê để lấy trộm tư liệu của các vị lãnh đạo.
Khóe miệng Hạ bảo bối co quắp.
"Cha . . . . . ." Hạ bảo bối kéo dài giọng nói, lo lắng rằng nếu như nói cho Đường Bạch Dạ, bé là người lãnh đạo lính đánh thuê, cha bé có thể giết bé diệt khẩu hay không?
"Sao vậy? Con biết này nhóm mật mã?" Đường Bạch Dạ nhạy cảm nhận ra được sự kỳ lạ của Hạ bảo bối.
Hạ bảo bối nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, cười hết sức ngọt ngào, "Hắc hắc, hắc hắc, hắc hắc. . . . . . ."
Trừ một tràn tiếng cười, Hạ bảo bối không có bất kỳ phản ứng.
"Bảo bối?"
"Cha . . . . . ." Hạ bảo bối mím môi, "Cha muốn xem trộm tài liệu của Lục Trăn và Long Tứ?"
"Đúng vậy, hai người này đứng đầu bảng truy nã quốc tế, lại không có ai biết hình dáng của họ, cha chỉ muốn xem họ có ba đầu sáu tay không." Đường Bạch Dạ nói, "Thuận tiện xem gần đây họ có giao dịch nào."
"Cha muốn phá hỏng?"
Đường Bạch Dạ cười nhạt, hết sức thân sĩ, "Cha thích nhất đen ăn đen."
Hạ bảo bối lau mồ hôi, "Cha, chuyện này, chỉ sợ con không có cách giúp cha."
"Tại sao?"