Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thanh nói, “Tạm thời còn chưa có tin tức của cậu ta, không phải anh cùng cậu ta ở cùng trong rừng rậm nguyên sinh sao? Anh không tìm được cậu ta sao?”

Nolan thiếu tá đem sự việc nói một lần, “Cô lập tức tra cho tôi, tôi mặc kệ cô sử dụng bất cứ quyền hạn gì nhất định phải tra được cậu ta ở đâu cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Anh nói xong câu đó liền đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thanh phất tay một cái, “Nói không chừng là người vương bài đón cậu ta về.”

Cố Thất Thất nói, “Tra đi, xem bộ dáng là ra.”

Cô trầm mặt mày, “Tôi lên lầu lấy máy vi tính xuống.”

Cố Thất Thất lên lầu, lấy ra mặt khác một cái điện thoại di động gọi điện thoại...

Nolan lén liên lạc người tìm An Tiêu Dao, anh chỉ có điện thoại của Lục Trăn, nếu tìm An Tiêu Dao, cần tìm cách khác. Lúc An Tiêu Dao liên hệ anh, đã qua nửa ngày.

An Tiêu Dao hẹn gặp Nolan ở bờ biển. Nolan thậm chí y phục cũng không đổi, người bẩn thỉu, thoạt nhìn rất nhếch nhác, ánh mắt lại vô cùng có tinh thần, lợi hại như hổ báo.

“Anh hãy kể lại tình huống cụ thể một lần đi.” An Tiêu Dao trầm giọng nói.

Nolan vừa nghe thiếu chút nữa sụp đổ, cuối cùng một điểm hi vọng cũng không có. Lục Trăn không trở về, người của Vương bài không dẫn cậu ta trở về. Nolan cấp tốc làm cho mình tỉnh táo lại, đem chuyện đã trải qua kể lại một lần.

“Bởi vì tôi ẩn nấp giết một người cuối cùng nên cần một ít thời gian, mất khoảng 40 phút. Tôi không nghe thấy tiếng súng, thế nhưng có vỏ đạn, cậu ta nhất định bị người mang đi, chỉ là, tôi không biết là ai.”

“Trong rừng rậm, chỉ có đám người lính đánh thuê Hồng Sư thôi.”

An Tiêu Dao nheo mắt lại, trong lòng trầm xuống, Nolan đột nhiên nghiêm nghị hỏi, “Vương bài có người ngay biên giới, vì sao không phái người đến tìm Lục Trăn, nếu như các anh phái người đến tìm Lục Trăn, cậu ấy sẽ không gặp phải loại chuyện như này.”

An Tiêu Dao thừa nhận, anh đã tính sai.

Lần anh đi đặc huấn một tuần trong rừng nguyên sinh trong thì không có thêm bất kể kẻ địch nào, chỉ là một tiểu đội ở đây tìm cách sinh tồn, không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì cả. Năng lực của Lục Trăn rất giỏi.

Một tuần anh ở trong rừng rậm, trước có mai phục, sau có truy binh. Lục Trăn có thể kiên trì một tuần không thành vấn đề. Lúc đó anh phái ra tiểu đội không có khả năng bưu hãn như Hồng Sư nhưng cũng không kém.

Hôm qua anh phái người vào trong rừng rậm tìm Lục Trăn, bởi vì đã đến lúc anh muốn tìm Lục Trăn.

An Tiêu Da cho rằng, Lục Trăn cùng Nolan sẽ bình an vô sự.

Ai biết lại xảy ra sự tình như này.

“Morgan mang theo một tiểu đội nhân mã đang ở trong rừng rậm lục soát, hôm qua đã tiến vào, còn chưa đi ra, anh không nhìn thấy bọn họ sao?” An Tiêu Dao hỏi.

Nolan lắc đầu, “Vì sao hôm qua cậu mới phái người lục soát?”

An Tiêu Dao sắc mặt lạnh nhạt, “Chuyện này, tôi tự có đạo lý, Lục Trăn là người của vương bài chúng tôi, anh ta mất tích, chúng ta sẽ tìm kiếm, nếu có người dám làm thương tổn Lục Trăn, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

“Nolan thiếu tá, anh xác định trong rừng rậm không có những người khác?”

Nolan nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Chính tôi cũng rất hỗn loạn, thứ nhất, lúc tôi tìm được Lục Trăn, cậu ta thiếu chút nữa mất mạng, cậu ấy mất máu quá nhiều, tinh thần vẫn không tốt, thế nhưng ở trong rừng rậm tôi đích xác phát hiện vỏ đạn, lúc đó tôi phán đoán là của Hồng Sư, căn cứ dấu vết không bao lâu.”

“Lúc chúng tôi đi ra, bởi vì Lục Trăn bị thương, đều là tôi cõng cậu ấy đi, cũng không chú ý hoàn cảnh, tôi không xác định được là trong rừng rậm còn có những người khác hay không. Nhưng tôi xác định, nếu có người bí mật theo dõi chúng tôi ở phía sau, tôi cùng Lục Trăn nhất định sẽ bị phát hiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK