"Tôi mới sẽ không trở thành loại phụ nữ thật đáng thương này."
Kỳ thực, cô chỉ là nói đùa, cô vẫn đem Phương Đông coi như Thành ca ca, cùng tình yêu nam nữ không quan hệ.
Nhưng không thể phủ nhận, ca ca của nàng cùng Phương Đông là cô chọn nam nhân một thước đo, đương nhiên, thước đo này là Hạ Thanh ở mười tuổi trước kia, sau khi cô mười tuổi, biến cố quá nhiều, ca ca chết đi, cô không chỗ nương tựa, dựa vào tay của mình hợp lại ra một đường máu.
Cho nên tất cả đều thay đổi, bao gồm loại hình cô thích cũng thay đổi.
Năm đó cô là tiểu công chúa không buồn không lo, hô gió gọi mưa, muốn cái gì có cái đó, cho nên còn có một trái tim công chúa, thích hoàng tử.
Khi cô ở trong liệt hỏa sau khi tái sinh, cô thích người mạnh mẽ hơn.
Loại thẩm mỹ biến hóa này, trực tiếp phản ứng ở trên bề ngoài đàn ông.
Bởi vì cô gặp được kẻ mạnh, đều là thân thể tráng kiện, một loại hình dáng người cao lớn kia.
"Trước sau tôi sẽ tìm được Phương Đông của tôi, bởi vì tôi xứng đáng." Hạ Thanh cười nói với An Tiêu Dao, tự tin mà thản nhiên, một đôi mát phượng bởi vì loại tự tin thản nhiên này mà lấp lánh rực rỡ, như là minh châu trong trời đêm.
Chiếu sáng một phương trời đất.
Trong nháy mắt kia, chẳng sợ cô vẫn đang một nửa bên mặt còn đang quấn băng gạc, An Tiêu Dao cũng cảm thấy rất đẹp.
Anh nghĩ, thẩm mỹ của anh cũng xảy ra vấn đề.
Mặt của Hạ Thanh cuối cùng cũng muốn cắt chỉ, mấy ngày này, cô cũng không cố ý đi nhìn, cũng không cố ý tránh đi, thoa thuốc đều là Tiểu Tuyết làm thay, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khổ sở của chị gái cô, cô liền biết, mặt của nàng nhất định rất khủng bố.
Ngày hôm đó cắt chỉ, sáng sớm Tiểu Tuyết liền làm cho cô bữa ăn ngon, rất phong phú, còn đặc xá có thể ăn một cái Hamburg kẹp thịt bò cô đã muốn rất lâu.
Hạ Thanh vừa ăn một bên hàm hồ nói, "Chị, đây là bữa ăn cuối cùng phải không?"
"Câm miệng, ăn thật ngon, đừng nói chuyện."
"Em không nghĩ yếu ớt như vậy, chị thật là một chút thay đổi cũng không có, hồi bé muốn nói cho em một ít sự kiện trọng đại, sợ em không tiếp thụ được, luôn luôn trước cho em làm một bữa ăn ngon, chẳng lẽ em thoạt nhìn tựa như một hàng hóa thực phẩm, chỉ cần ăn no liền không thương tâm?"
Tiểu tuyết, "..."
Nói lời thú vị này xong, Tiểu Tuyết lại không tâm trạng quay lại cô, chờ thời điểm chân chính cắt chỉ, Hạ Thanh nhìn thấy trong gương mặt, phản ứng đầu tiên là, người quái dị này là ai? phản ứng thứ hai là, lão tử muốn đem mười tám đỏi tổ tông người chế tạo vết thương kia đều bắt tới tiên thi. Thứ ba phản ứng là, vết sẹo này còn rất nghệ thuật.
Có thể nghĩ, Hạ Thanh ý nghĩ rất nhảy.
Vết thương thế kia, xác thực khó coi.
Gập ghềnh, như một giun ở nằm bò ở trên mặt hoàn mỹ của cô, nếu là đứa nhỏ nhìn thấy, chắc chắn sẽ sợ hãi, mũi đao đựng độc tố, đem vết thương xung quanh làn da cũng làm tổn thương, xung quanh cũng là đen thùi, Hạ Thanh nhìn một chút.
Tiểu tuyết hai tay rơi vào trên bả vai của cô, vỗ nhè nhẹ chụp, "Thanh Thanh, đừng khổ sở, chị sẽ tận lực làm cho dấu vết này nhạt đi."
Mặc dù không thể hoàn toàn tiêu trừ, ít nhất có thể làm cho nó thoạt nhìn không đáng sợ như vậy, thoạt nhìn sẽ không khó coi như vậy.