Lục Trăn cùng Hạ bảo bối bừng tỉnh mọi chuyện, đã hiểu ý Đường Bạch Dạ.
Sau khi Hạ Thần Hi mất tích, Đường Bạch Dạ vẫn đang tìm tin tức bọn họ, xuyên qua các loại con đường hỏi thăm Tiêu Tề, hỏi thăm căn cứ Tiêu Tề ở Columbia, mỗi một căn cứ đều tìm qua.
Cũng không tìm được Tiêu Tề.
Một việc này, lãng phí mất mấy ngày.
Bọn họ một lòng một dạ tìm Tiêu Tề, lại đã quên một việc, nếu muốn tìm một người, họ đã có ý định trốn, dù nghĩ biện pháp đi tìm, cũng chẳng ích gì, biện pháp tốt nhất chính là buộc họ chủ động ra.
Hạ bảo bối con ngươi xẹt qua một tia sáng, "Chỉ cần Phương Đông chịu phối hợp, tất cả đều tốt."
Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, khí phách bức người, "Nếu anh ta không phối hợp, cha liền làm thật, cha cũng không tin, cha không thể bức ép Tiêu Tề ra mặt."
....
Sa mạc vực sâu, hoang tàn vắng vẻ.
Hạ Thần Hi cuộc sống rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày ở ốc đảo đi một vòng, cô thử qua rất nhiều biện pháp thoát đi, cuối cùng trải qua một loạt tưởng tượng, cô quyết định buông tha, không hề kiên trì chạy trốn.
Chạy trốn với cô mà nói, như một giấc mộng.
Không như theo Tiêu Tề, còn có thể có ngày yên ổn.
Tiêu Tề người này cũng rất kỳ quái, cũng không có làm chuyện gì khác với cô, coi cô thành tình nhân, thật sủng, thật yêu, lại không cần cô hồi báo, chẳng sợ cô băng băng lãnh lãnh, châm chọc khiêu khích, Tiêu Tề cũng không động đậy.
Giống như, anh ta yêu là chuyện của anh ta, cô đáp trả là chuyện của cô, anh ta cũng không quan tâm.
Thật sự Hạ Thần Hi cảm thấy Tiêu Tề đáng buồn, thật sự còn có chút hận anh ta tàn nhẫn, nhưng mà, bây giờ không hận nổi, một nam nhân thật tâm yêu cô như vậy, nhưng lại không đếm xỉa đến ý nguyện của cô, không thể tác thành cô cùng người đàn ông của cô, ở bên cạnh cô, kỳ thực anh ta đang tự dằn vặt chính mình mà thôi.
Biết rõ không chiếm được, lại còn muốn khẩn cầu như vậy, khát vọng như vậy, đây mới là chuyện đáng để tâm nhất.
Nhưng cô không hận được.
Kỳ thực, trừ Lâm Lâm, cô không có chân chính hận ai, chỉ là một chút oán giận, cừu hận, cô cũng không để ở trong lòng, cô vốn là người rộng rãi, dù sao Tiêu Tề và cô cũng là thanh mai trúc mã.
Bây giờ, người đàn ông này hèn mọn ở bên người cô, chỉ cần cô tươi cười, anh ta liền cảm thấy mỹ mãn, vì yêu cô như vậy, mà trở nên hèn mọn, cô hận không được.
Giống như lời cô nói, tất cả yêu, bất kể là ai đối với ai yêu, đều là một loại duyên phận, nếu không thể đáp trả, cũng không nên làm hại.
Không thể quý trọng, nhưng cũng đừng đi chà đạp.
Cô không biết, lúc nào Tiêu Tề mới có thể suy nghĩ cẩn thận, cô cũng không biết, chính mình có thể chịu nhốt bao lâu.
"Thần Hi, em đang muốn đi ngắm hoàng hôn sao?" Tiêu Tề hỏi, bầu trời trên ốc đảo cùng bầu trời trên sa mạc, vẫn có khác nhau, mấy ngày nay, cô ở ốc đảo nhìn trời, cảm thấy rất đẹp.
Tiêu Tề nói, hoàng hôn trên sa mạc rất đẹp, càng lóa mắt.
Anh ta đã mời cô mấy lần, Hạ Thần Hi đều từ chối.
Mà cô lại muốn đi ngắm sao trong sa mạc, Đường Bạch Dạ nói, ngắm sao trong sa mạc, cảm giác có thể đụng, như thể chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm lấy sao, những ngôi sao ở ngay trước mắt, cô vừa nghĩ cảnh sắc như vậy liền cảm thấy đẹp vô cùng.
Cô không thể chờ đợi được, muốn cùng Đường Bạch Dạ cùng nhau đi sa mạc nhìn sao.
Nhưng mà, đối tượng là Tiêu Tề, cô lại không muốn đi, dù cho cô rất hi vọng được thưởng thức cảnh đẹp tuyệt thế như vậy.
Lãng mạn như vậy, không thuộc về cô cùng Tiêu Tề, chỉ thuộc về cô cùng Đường Bạch Dạ, cô sẽ không cùng Tiêu Tề cùng đi ngắm sao trong sa mạc.
"Tôi không có hứng thú." Hạ Thần Hi nói, nhàn nhạt nói.
...