Đây là thật sao?
Nói đánh là tình mắng là yêu đâu?
Cố Thất Thất từ thang lầu trực tiếp nhảy xuống, Long Tứ vừa mới đến, lại bị cô một cước đá trúng, bưng bụng dưới không có thể đứng lên, Cố Thất Thất xông tới cầm lấy anh, trực tiếp lại là mấy nắm tay, vừa nặng lại mãnh, đánh cho Long Tứ mặt mũi bầm dập, cô cầm lấy Long Tứ để ở trên vách tường, ánh mắt trầm lạnh như băng.
"Cách, ta, xa, một, chút!"
Kia một chữ một trận, như đạn nhảy ra, một chữ như một đạn, đánh vào ngực của anh, anh quá khứ tất cả nỗ lực, dường như ở tối hôm qua xúc động, bị đẩy hồi nguyên điểm.
A, không, anh bị Thất Thất đẩy được xa hơn.
"Thất Thất..." Cố Thất Thất hòan toàn không muốn nói chuyện với anh, nhặt lên trang bị túi chính mình đi ra ngoài, Long Tứ nóng nảy, xông tới chặt chẽ từ phía sau ôm cô, anh biết nếu là cô rời khỏi, lần này bọn họ nhất định sẽ có ngăn cách, chẳng sợ bị bên ngoài đám hỗn đản cười nhạo anh hai mươi năm thê nô, anh cũng không cần thiết, chỉ cầu Cố Thất Thất đừng đi như vậy.
"Xin lỗi, anh giận đến hồ đồ, Thất Thất, đừng đi."
Cố Thất Thất mặt âm trầm, "Buông ra!"
Long Tứ rút ra súng lục phía sau, giật lại bảo hiểm, phóng tới trong lòng bàn tay của cô, họng súng đen thùi chỉ vào anh, ánh mắt bình tĩnh lại cố chấp, giống như anh nhiều năm như vậy cố chấp như nhau, chưa bao giờ thay đổi.
"Anh biết anh điên rồi, anh không bình thường, em cho anh một phát, tùy tiện đánh chỗ nào, chỉ cần anh không chết, dù cho hả giận, được không?"
Cố Thất Thất nâng tay lên, một báng súng trực tiếp đập đến trên đầu của anh, "Anh có bệnh có phải hay không?"
"Dù cho anh có bệnh cũng là bị em ép." Long Tứ cả giận nói, đề tài lại kéo hồi, không có một chút thay đổi, Long Tứ hai mắt cũng toát ra hỏa đến, không cam lòng tỏ ra yếu kém nhìn Cố Thất Thất...
"Long Tứ, anh buông tha tôi đi." Cố Thất Thất trầm mặt, những lời này thốt ra, lúc trước cô muốn nói nhưng vẫn nói không nên lời, vẫn kéo kéo dài kéo lời, ở trong bóng đêm có vẻ phá lệ trầm trọng.
"Em nói cái gì?"
"Anh buông tha tôi đi." Cố Thất Thất nói, "Tôi không đáng."
Dù cho ở thời gian cô khó khăn nhất, cũng không nói đến để Long Tứ buông tha, Long Tứ tâm chìm vào hầm băng, anh ở trong mắt cô nhìn không thấy một điểm ôn nhu, Cố Thất Thất đẩy anh ra, giọng điệu rất đạm nhiên.
"Tôi vẫn cảm thấy, phương thức không thương tổn của anh chính là làm bộ không biết, giống như dĩ vãng như nhau bằng hữu tốt nhất, có thể vì đây đó ra sống vào chết, hiện tại tôi phát hiện, đây chỉ là tôi nhất sương tình nguyện mà thôi." Cố Thất Thất khẽ nói, "Tôi chỉ coi anh là người thân nhất của tôi mà thôi.”
Cố Thất Thất nói xong, không nhìn sắc mặt Long Tứ, cầm lấy túi trang bị rời khỏi, từ đó tránh cho gặp mặt, mới là bọn anh lựa chọn tốt nhất đi.
Để cho bọn họ tỉnh táo một chút đi.
Cô đối với Long Tứ, quá mức dung túng, quá mức... Thuận theo, để cho bọn họ rơi vào tình huống lưỡng nan, lúc trước cô đối với Michael có thiện cảm, Long Tứ trong lòng không thoải mái, vì để cho anh thoải mái, hơn nữa thân phận của mình, cô quyết đoán không hề cùng Michael liên hệ. Cô không muốn bởi vì những người khác, việc khác, đi thay đổi quan hệ giữa cô cùng Long Tứ, cái loại đó phù hợp, cái loại đó cởi mở, từ nhỏ liền sâu tận xương tủy.
Cô không muốn anh thương tâm khổ sở, cho nên đi núi tuyết tìm anh, thậm chí đối với anh tất cả yêu cầu, cũng không cự tuyệt, chỉ cầu bảo trì loại cục diện ôn hòa này, một khi loại này cục diện lại một lần nữa đánh vỡ, cô cũng minh bạch, loại này lừa mình dối người, chỉ là cô nhất sương tình nguyện mà thôi.
_________________