Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô gái này quá kinh khủng đi, chỉ một tay chặn cũng làm tôi một điểm khí lực đều sử dụng không được, cổ tay của tôi còn đang đau, tôi cho rằng chỉ có hai người kia của chống khủng bố mới không phải phụ nữ, phụ nữ trên cái thế giới này đã trở thành khủng bố đến trình độ này sao?"

"Thoạt nhìn còn kiều diễm mảnh mai yếu đuối, nhưng lại phá tam quan a..."

"Đây còn gì là công đạo?"

Mọi người mặc kệ anh ta phát điên, lấy vĩ nướng cùng thực phẩm ra nướng ăn.

"Nếu là có bia lạnh thì tốt hơn, ai hỏi bọn cô ta lấy bia đi?"

"Tôi không đi!" Mọi người trăm miệng một lời cự tuyệt lại đi cùng Hạ Thần Hi giao tiếp.

Bọn họ rõ ràng liền đến ra uy, đây là tiểu đảo của họ, cư xử khách khí, tôi cũng không phải dễ chọc.

Đường tổng bị máy bay đập ngã, khi lên đất liền điều binh khiển tướng Đường môn, Vân Dật cùng Lâm Nhiên đều biết, hỏi anh có phải hay không xãy ra cái gì việc gấp, Đường tổng đem cực phẩm mình trải qua nói một lần, Vân Dật liền cười nằm bò tại chỗ.

"Đường Bạch Dạ, cậu đi trăng mật cũng vi diệu như thế, cậu muốn làm cười chết tôi." Vân Dật vừa đập bàn vừa cười to, người trong văn phòng đều cảm thấy kỳ lạ, thị trưởng vì sao đột nhiên bị động kinh, thị trưởng luôn văn nhã hữu lực còn chưa bao giờ có lúc điên điên như thế.

Thấy Vân Dật cười, Bạch Dạ sắc mặt âm âm.

"Vân Dật..."

"Không có ý tứ, thực sự quá tức cười, tôi cũng không biết nên dùng tâm tình gì để diễn tả tôi đối với cậu đồng tình chi tâm." Lâm Nhiên cũng cười nằm bò, "May mắn cậu trốn được mau, nếu không trăng mật thành lễ tang liền bi kịch."

"Các cậu không thể chờ đợi được cứ nghĩ xem chê cười tôi như vậy sao?" Đường tổng giận, các cậu như vậy mà là anh em sao?

Vân Dật cười nói, "Sai rồi, chúng tôi đây không phải là giúp cậu điều binh khiển tướng sao? Bạch Dạ, tôi cũng không cười cậu, chính cậu cẩn thận một chút, đội viên hải báo cũng không dễ chọc."

"Phải chờ cậu nói sao." Đường tổng lạnh mặt, "Đám người này tốt nhất có thể sớm đi một chút."

Lâm Nhiên nói, "Yên tâm, tôi đã cho người mau chóng đến vùng phụ cận cư dân trên đảo, cũng là một ngày công phu đi ra, trong vòng một ngày cậu tóm lại ra không là cái gì yêu thiêu thân đi? Đừng chủ động khiêu khích bọn họ, bọn họ tham gia quân ngũ mặc dù lưu manh, nhưng cũng không đến mức sẽ động thủ."

"Lão tử nhẫn."

Vân Dật thực sự không được, lại còn cười to, Đường Bạch Dạ thẹn quá hóa giận, tắt máy, có cần phải cười thành như vậy không? Cười điểm thực sự là thấp, quá thấp.

Hạ Thần Hi ở trên đài ngắm cảnh, nhàn nhã uống trà, Đường tổng nói, "Phụ nữ mang thai không thể uống trà."

"Đây là trà lài tự em làm, không quan hệ." Hạ Thần Hi nói, nhịn không được cười hỏi, “Anh biết bọn họ khi nào thì đi sao?"

"Quỷ mới biết." Đường tổng tức giận nói, đối với bọn họ thiếu chút nữa muốn mạng của hắn chuyện này, canh cánh trong lòng, thật tình, có hay không quá xui xẻo.

Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, Đường tổng, anh thật tình quá ấu trĩ.

Chỉ là, loại chuyện này, cô là sẽ không cùng Đường tổng nói.

"Thật khó làm." Hạ Thần Hi một bên vừa uống trà, một bên lại than thở.

Đường tổng tò mò hỏi, "Khó làm cái gì?"

"Em không thích bọn họ, xem như là nhìn không thấy, vì sao than thở?"

Hạ Thần Hi nói, "Anh biết em làm sát thủ nhiều năm như vậy, đều là tránh đi qua vùng châu thổ cùng hải báo, bọn họ phái phân đội thứ sáu đến truy bắt em rất nhiều lần, đương nhiên cũng không phải nhóm người này."

"Nhưng mà, anh cảm thấy một tặc trường kỳ cùng kỷ danh quan binh ở chung, sẽ có hậu quả gì không?"

Cô hỏi được vô cùng thuần khiết, giọng điệu giống như đang hỏi, hôm nay chúng ta ăn cái gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK