Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: thanh huyền

Hạ Thần Hi ngẩn ra, Đường Bạch Dạ đã tỉnh lại.

Hai mắt nhìn nhau, lại có một loại ái muội mơ màng không rõ.

Hạ Thần Hi nhìn đồng hồ cổ trên tường, đây là Hạ bảo bối lúc ở Berlin mang về, kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, chính là lúc người khác mộng đẹp say sưa, Hạ Thần Hi nói, "Xin lỗi, đánh thức anh, tiếp tục ngủ đi."

Cô đi phòng bếp rót một chén nước, Đường Bạch Dạ nói, "Cho tôi một chén."

Hạ Thần Hi rót hai chén nước, đem một chén đặt ở phía trước cô, vừa mới đứng lên, ngang hông liền bị cánh tay sắt lấy, Đường Bạch Dạ liền dùng lực, người Hạ Thần Hi rơi xuống ở trên người anh, bị anh chăm chú ôm.

"Đường tổng..."

Hạ Thần Hi trong lòng căng thẳng, trong lúc ngủ mơ vừa mới tỉnh thanh âm cũng mang theo âm rung, Đường Bạch Dạ ôm cô, không nói lời nào, đem đầu gối lên bả vai của cô, nói không rõ ràng, động tác như vậy, mang theo bao nhiêu quyến luyến.

"Hạ Thần Hi, cô luôn làm người khác trở tay không kịp." Tiếng Đường Bạch Dạ cất giấu vô tận ảo não, như muốn tả cái gì, ôm ngày càng gấp, không buông lỏng, giống như sợ Hạ Thần Hi biến mất không thấy.

Hạ Thần Hi bật cười, "Đường tổng, trên đời làm người trở tay không kịp quá nhiều."

"Với tôi mà nói, trở tay không kịp có thể đếm được trên đầu ngón tay." Đường Bạch Dạ nói, thanh âm đều là cuồng vọng, không thèm, như cao cao tại thượng, nhìn xuống tất cả.

Cô biết, anh có thể làm được như vậy.

Chính là như thế này, Đường Bạch Dạ mới có thể đều thuận lợi, tự cao tự đại, ở đồn cảnh sát cũng dám đánh cảnh sát, náo đến tai nạn chết người.

Anh cũng không đem người để vào mắt, bất kể là ai.

Trên đời chính là có loại đàn ông này, bọn họ anh tuấn tà mị, bọn họ xuất thân cao quý, bọn họ ăn nói thỏa đáng, bọn họ học thức uyên bác, bọn họ tự cao tự đại, bọn họ cao ngạo cuồng vọng, bọn họ đường hoàng lãnh lệ.

Bọn họ xa trù màn trướng, bọn họ quyết định thiên lý, cũng sẽ không có chuyện bọn họ trở tay không kịp.

Bởi vì, tất cả ở trong khống chế của bọn họ.

Vương giả phong phạm nam nhân, chưa từng có chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Thần Hi là ngoài ý muốn của Đường Bạch Dạ.

"Tôi trở về trên phi cơ, vẫn suy nghĩ, nếu như lúc tôi trở lại, cô chết, bị Triệu Phong giết người diệt khẩu, tôi sẽ làm cái gì." Đường Bạch Dạ ở bên tai cô nhẹ giọng nói ra.

Ôn nhu , ưu nhã , triền miên .

Lại có một loại sắc bén.

"Tôi vẫn không dám nghĩ, tôi sẽ làm ra chuyện gì." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, "May mắn, cô không có việc gì, tôi tới kịp."

Hạ Thần Hi thật bất ngờ có thể nghe Đường Bạch Dạ nói mấy lời này, cô cho rằng, người đàn ông này sẽ không bao giờ nói những lời tương tự như là hứa hẹn, lại càng không bộc bạch tiếng lòng mình.

Đêm như vậy, người đàn ông như vậy, bầu không khí như vậy.

Không khí trở nên đa tình.

Lòng Hạ Thần Hi, hơi rung động.

Khóe môi cũng xẹt qua nụ cười thản nhiên.

"Đường tổng, tôi có thể hiểu thành hay không, anh có chút thích tôi?” Tính tình Hạ Thần Hi là thẳng thắn, trong lòng có nghi vấn, sẽ không để ở trong lòng, trừ phi cô có thể tìm được đáp án.

"Tôi không biết." Đường Bạch Dạ cũng đủ thành thực, nhìn Hạ Thần Hi, "Tôi không biết, cái gì là yêu."

Hạ Thần Hi nhíu mày, nhớ tới nghe đồn, mỉm cười nói, "Nghe đồn, anh rất yêu một người phụ nữ.”

"Là, tôi nguyện ý vì cô ấy trả giá sinh mệnh, nhưng cô ấy lại chết ." Đường Bạch Dạ xẹt qua chút thống khổ.

Hạ Thần Hi, hơi kháng cự anh ôm ấp, Đường Bạch Dạ ôm ấp quá ấm áp, quá thâm tình, làm người ta nhịn không được muốn dựa, lại quên, anh ôm ấp rất nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK