Lão bà bà yêu, trẻ đều là bằng hữu.
Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Người ở tiểu khu, người nào không phải là fan của Hạ bảo bối, nghe thấy có người muốn lừa bán Hạ bảo bối, này nguy , đoàn người sôi trào.
"A, buồn cười."
"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, cắn hắn, hắn dám lừa bán bảo bối."
"Giẫm bẹp hắn, giẫm bẹp hắn."
"Cái gì không tốt, bọn buôn người, thực sự là không muốn sống."
"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, xông lên a a a a..."
Có tiếng Anh, có tiếng Trung, đều ủng hộ hai con chó tấn công Đường nhị thiếu gia.
Đường nhị thiếu thét chói tai, "Cứu mạng a, cứu mạng a, tôi không có muốn lừa bán nó... A, shit!"
Tiểu khu này ở thành phố S, người ở bên trong, không phú thì quý, cũng có bản lĩnh nhất định.
Không sợ gây sự, chỉ sợ thiên hạ thái bình.
Có người càng có ý tứ, lấy điện thoại di động ra quay video, một bên vừa quay vừa nói.
"Hi, quái thúc thúc, đến, cho rõ ràng ống kính."
Đường Thành Nam bị cắn bối rối, thật đúng là mang họa vào người.
Một thanh niên quay video lên tiếng, "Quái thúc thúc, ngươi thật nghe lời, Tiểu Bảo, tiếp tục, tấn công, không cần lãng phí thời gian.”
"Khó có được thấy hiện trường cả người lẫn vật, không dễ dàng, không dễ dàng."
Mọi người, "..."
Đường Thành Nam rít gào, "Tôi không có lừa bán nó..."
Anh so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.
Anh nói câu nào là muốn lừa bán bé......
"Bảo bối, đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ cháu.”
"Bảo bối ca ca, đừng cho quái thúc thúc bắt đi."
...
Trung tâm hoa viên tiểu khu phát sinh một màn như thế, xác thực có chút cười thật to.
Bảo an rất nhanh đã tới.
Vừa nghe nói có người muốn bắt bán trẻ con, bảo an không nói hai lời, lập tức báo 110.
Đường nhị thiếu gia bị cắn xác thực quá đau, nói không nên lời.
Bảo an nào dám không báo cảnh sát, phát sinh chuyện lớn như vậy, đứa nhỏ thật bị lừa bán , bán bọn họ cũng bồi thường không nổi.
Huống chi, người này vậy mà đến tiểu khu lừa bán trẻ con.
Thực sự là muốn chết a.
Đường nhị thiếu gia bị cắn đùi có vài vết thương, cánh tay cùng ngực cũng có vài vết thương, máu tươi không nhiều, bởi vì bảo bối chỉ muốn dạy dỗ người, không phải muốn mạng người.
Hai con chó Tây Tạng này, lai lịch, không thể nhìn nhỏ.
"Bảo bối, cháu không sao chứ? Dọa tới cháu không?." Có lão bà bà quan tâm hỏi.
Hạ bảo bối ủy khuất cắn ngón tay, sợ hãi lắc lắc đầu.
Trong lòng thiếu niên người Đức thiếu niên khen ngợi, bảo bối, có thể giả trang.
Hạ bảo bối hắc hắc cười, thiếu niên người Đức cũng cười.
Khi Hạ Thần Hi trở về, đã kết thúc.
Xe cảnh sát vừa lúc theo bên người cô gào thét mà qua.
Lúc cô đi qua trung tâm hoa viên, một lão bà bà nói, "Hạ tiểu thư, mau đi xem bảo bối nhà cô một chút, có người xấu muốn lừa bán bé, chắc là bé sợ hãi lắm.”
"A..." Hạ Thần Hi kinh ngạc, vẻ mặt trắng bệch.
Lão bà bà cho rằng cô cũng bị dọa, cuống quít an ủi cô, "Bé không có bị lừa bán, cô yên tâm."
Hạ Thần Hi nghĩ thầm, cô đương nhiên biết bảo bối không có việc gì.
Cô chỉ là có chút đồng tình với người xấu muốn lừa bán con của cô mà thôi.
"Người xấu đâu?"
"Ha ha, bị hai con chó cắn muốn chết đi sống lại, lại bị xe cảnh sát mang đi."
Hạ Thần Hi, "..."
Quái thúc thúc, chú chịu khổ.
Hạ Thần Hi biết vậy trên trán hiện nên ba vạch đen, Hạ bảo bối, con thật mạnh mẽ.
Thật cường hãn!