"Nếu anh tự ứng phó được, chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng thực hiện như vậy."
"Đó là do các người quỷ kế đa đoan." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, "Tôi tự làm được, sao phải sợ người khác nói cái gì."
"Thực sự là ngoan cố."
Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, "Nói thật cho anh biết, tôi sẽ không rời khỏi tổ chức chống khủng bố, anh liền hết hy vọng đi."
"Tôi cũng không biết, thì ra anh thích công việc này như vậy." Lục Trăn châm chọc nói, "Cũng không ngại mệt chết."
"Anh ít phạm lỗi, tôi liền giảm đi một phần công việc, thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn một phút."
"Không nói tôi tội ác tày trời như vậy, tôi là người rất thuần khiết trong sạch a."
"Đừng cười chết người." Nolan thiếu tá hừ lạnh nói, "Anh ở Iran buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu kim cương, cộng thêm vài tội danh lúc trước, tôi khuyên các anh, đừng để chúng tôi bắt được, bằng không, các anh đừng mong thoát."
"Mỹ nhân thiếu tá, tôi muốn khiếu nại." Lục Trăn chững chạc đàng hoàng nhấc tay, "Chức vị chính của tôi là buôn lậu súng ống đạn được, chế tạo súng ống đạn được, chưa bao giờ buôn lậu kim cương, buôn lậu thuốc phiện, tôi là oan uổng a."
Lục Trăn nghiêm túc nhìn Nolan thiếu tá, "Tôi thực sự là oan uổng a a a a a, thiếu tá mỹ nhân anh nhất định phải làm chủ a a."
Lục Trăn chỉ còn kém không ôm đùi Nolan thiếu tá.
Trong lòng Nolan thiếu tá, có chút phẫn nộ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho dù là tội danh gì, Lục Trăn đều chạy không thoát, tội chết.
Buôn lậu súng ống đạn được, chế tạo súng ống đạn được, tội danh quá nặng.
"Anh nếu bị bắt, chắc chắn bị tử hình."
"Chưa chắc đi." Lục Trăn cười đến rất chắc chắn, "Mạng của chúng tôi đáng giá như thế, các anh không tiếc liền giết? Tôi còn hi vọng được thiếu tá mỹ nhân bao dưỡng."
Nolan thiếu tá có một loại cảm giác nói chuyện với Lục Trăn toàn là lời vô ích.
Nói cái gì, anh ta cũng không nghe lọt.
Thực sự là một hỗn đản.
Lục Trăn cà lơ phất phơ, một chút cũng không sợ Nolan thiếu tá, thiếu tá cũng không có cách nào, chỉ là thần sắc càng tỉnh táo, kỳ thực, cho dù như thế nào, anh ta đều sẽ bảo vệ Lục Trăn.
Những người khác, anh ta không dám khẳng định.
"Nói, anh làm người thật mâu thuẫn, thật tình anh muốn cùng chúng tôi căng thẳng như thế sao?" Lục Trăn cười hỏi, "Anh căm hận phần tử khủng bố, đi, chúng tôi là phần tử khủng bố, bị anh căm ghét đáng đời, thế nhưng, chúng tôi cũng không làm khủng bố tập kích cái gì cả."
"Chúng tôi chỉ là một đoàn chuyên chú với nghiên cứu khoa học, anh níu chặt không buông như thế, tổn thương hòa khí a."
"Anh xem Vân Sinh, vì Hoan Tình, xuất động nhiều chiến cơ như vậy, không làm bị thương đến người dân vô tội đi, nếu như anh không hạ lệnh, chúng tôi cũng không cần gây chiến phải không, phần tử khủng bố nhiều như vậy, anh không quan tâm, anh nhìn chằm chằm chúng tôi làm gì? Lãng phí tâm tư, vật chất a."
...
"Các anh đã uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn quốc gia của tôi, mặc dù không có khủng bố tập kích, hằng năm, các anh bán vũ khí cho những phần tử khủng bố khác, nên nói như thế nào?"
"Mỹ nhân thiếu tá, dù cho chúng tôi không đi bán, cũng có người buôn lậu."
"Người khác đi chết, tại sao anh không đi chết."
"Logic này không đúng." Lục Trăn dở khóc dở cười, "Thế giới, vốn là cùng tồn tại, có chính phủ nhất định sẽ có khủng bố, có một quốc gia phát đạt, nhất định có một quốc gia nghèo khó, có người dùng, sẽ có người buôn lậu."
"Anh có bản lĩnh cấm tất cả súng ống đạn dược buôn lậu sao?"
"Lời lẽ sai trái." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, nhíu mày.
"Đây là sự thật." Lục Trăn nói, "Việc này không thể hạn chế, mặc kệ anh nỗ lực bao nhiêu."
"Các anh thật là một đám làm nghiên cứu khoa học? Anh nói thật dễ nghe..."