Cố Thất Thất trộm được một chiếc xe việt dã, động lực mạnh, tốc độ mau, chạy cũng ổn, các cô thay phiên nhau chạy, trời còn chưa sáng đi ra biên giới. Hạ Thanh ở cửa hàng mua hai bộ quần áo lại ở khách sạn tắm rửa sạch sẽ, thoải mái ngủ một giấc, tỉnh dậy lại tra hướng đi của Mang Phi.Trải qua thời gian dài như vậy, Mang Phi đã sớm không thấy hình bóng, cũng không kém một chút thời gian như thế.
An Tiêu Dao nói không chừng sẽ bị bọn họ mới đến Guinea.
Mang Phi muốn đi Guinea cũng có cái lý của hắn, dù sao trên toàn thế giới Guinea là quốc gia quản chế rời rạc nhất, là trạm trung chuyển chất có hại, buôn lậu súng ống cùng đạn được, là thiên đường của tội phạm.
Chỉ cần là người buôn lậu đều yêu Guinea.
Cố Thất Thất cùng tin tức viên Vương bài bên kia xác định hướng đi của Mang Phi chính xác là đi Guinea, cô lẩm bẩm một tiếng, có bệnh!
Nước cộng hòa Duy Lan lần lượt là tới Somalia, Mang Phi lại mang theo nhà khoa học bay tới Tây Phi, đây không phải là có bệnh là cái gì, trở về lại muốn qua Philippines, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao? Trừ phi, không phải nước cộng hòa Duy Lan muốn hai người này.
Hạ Thanh cũng hoài nghi Mang Phi nói dối.
Mang phi cũng có thể hạ sát thủ, nói dối cũng không phải cái gì chuyện lạ.
Máy bay một giờ sau đến, hai người thoải mái ngủ một giờ sau đó lên phi cơ tiếp tục ngủ, An Tiêu Dao đưa về tin tức, chuyện này bên trong có huyền cơ, các cô không thể tự ý quyết định, cần phải chờ anh tới.
Hạ Thanh chỉ cần Mang Phi chết, những chuyện tình khác đều thương lượng tốt.
Thời gian Hạ Thanh đến Guinea, An Tiêu Dao còn chưa tới, căn cứ vào tốc độ máy bay thì hẳn là An Tiêu Dao tới trước, máy bay của bọn họ cùng máy bay từ tổng bộ bay qua đây, đó là hai khái niệm, một là mèo một là cọp, tốc độ hoàn toàn khác nhau, lại không thấy tới.
Hạ Thanh đi thăm dò nơi máy bay của Mang Phi hạ cánh, phát hiện nơi của bọn họ ở Freetown, vẫn không ra lãnh thổ Guinea, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất thừa dịp bóng đêm chạy tới Freetown, bọn họ ở Freetown bao ba tầngkhách sạn mục tiêu rất lớn.
Tra được cũng dễ.
Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh ở đối diện khách sạn quan sát, hai nhà khoa học kia ở lầu ba đang ăn uống cũng không có bị trói cũng không lo lắng bọn họ sẽ chạy đi, Mang Phi tựa hồ đang chờ cái gì đó.
Hạ Thanh bắt tin tức kênh của Mang Phi, phát hiện gã dùng tất cả các kênh đã mã hóa.
Loại bắt tin tức này Hạ Thanh cũng không phải là sở trường đang chờ An Tiêu Dao tới, bọn họ mới có thể biết giải mã.
“Hắn đang chờ cái gì?”
“ Người này nói dối hết lần này đến lần khác, không thể tin anh ta, tôi nghĩ anh ta đợi cuộc trao đổi này không phải là nứơc cộng hòa Duy Lan.” Cố Thất Thất nói: “ Anh ta đã dừng ở đây hơn tám giờ, nếu không phải là có chuyện trọng yếu sao có thể dừng lại ở chỗ này lâu như vậy.”
Hạ Thanh nhắm súng ngắm vào Mang Phi, thổi huýt gió một tiếng: “Cô cảm thấy lão tử có thể đánh nát đầu của anh ta sao?”
“Không thể!” Cố Thất Thất quyết đoán nói: “Cô là do anh ta dạy dỗ, cô cũng biết khoảng cách xa như vậy, đạn còn chưa bay tới là cô có thể cảnh giác, sao có thể còn chặn đánh đạn tới.”
Người thường cùng các cô cũng không như nhau, xem phim thấy người bắn tỉa muốn giết một người, tuyệt đối là một mệnh bắn chết.
Nếu là bọn họ, vậy không giống nhau.
Bọn họ đối với biến hóa vô cùng nhạy bén, đối với nguy hiểm trực giác cũng chuẩn đến kinh người.
Nếu đã ở người khác ngắm bắn kính hạ, tỷ lệ bị bắn trúng là tương đương thấp.
“Thật mất hứng.” Hạ Thanh nói đến, đem bản vẽ khách sạn lấy ra: “Tôi phải chọn một vị trí có thể ngắm bắn của anh ta, tốt nhất có thể một phát ngay đầu.”
“Xanh, mau chặn lại tín hiệu của Mang Phi.”