Lục Trăn tâm này a, mỗi ngày đều ở ngứa ngáy, mỗi ngày lên án Tiêu Dao Mục Vân Sinh đám người cực kỳ tàn ác, ngay cả Long Tứ đều qua đi xem, anh cũng chưa liếc mắt nhìn bảo bối một cái.
An Tiêu Dao mỉm cười, đây chính là không chết sẽ không phải chết, đáng đời.
Lục Trăn tâm đều run rẩy, ôm đùi Tiêu Dao khóc lóc kể lể, sau này tuyệt đối không giả chết, giả chết gì gì đó, nói nhiều đều là lệ a.
Cho đến hôm qua, đứa nhỏ của Mục Vân Sinh cùng Lý Hoan Tình sinh ra, cũng là một bé trai, Lục Trăn bất kể, sau khi thấy đứa nhỏ liền cũng nhịn không được nữa, nói cái gì cũng muốn đi một chuyến tổng bộ.
Kết quả, anh còn vừa mới lên phi cơ không bao lâu, An Tiêu Dao liền rất vô ngữ mà nói cho anh biết, đứa nhỏ vừa mới ôm đến New York, mau trở lại đi, ngu ngốc.
Lục Trăn đều khóc mù, anh liền cảm thấy cái máy bay kia của Vương Bài vừa bay qua có chút nhìn quen mắt, trong lòng anh có một loại run rẩy là chuyện gì xảy ra đây, hóa ra là con trai ở trên phi cơ, đậy tuyệt bức chính là máu mủ tình thâm cha con liên tâm a.
Máy bay thay đổi trở lại New York, anh hấp tấp hướng trong tòa nhà đi, nhìn thấy người liền hỏi, "Con tôi đâu, con tôi, đi nơi nào?"
Bọn đặc công chỉ vào tầng cao nhất, Lục Trăn lấy tốc độ ánh sáng lên lầu, một vòng người vây quanh tiểu bảo bối chuyển, Tiểu Tuyết mới từ Pháp trở về hai ngày, cũng đang trêu đùa đứa nhỏ, vây quanh chật như nước chảy không lọt, Lục Trăn từng bước từng bước kéo bọn họ sang một bên.
Đây là đứa bé của Tiểu sinh a.
Ai cũng thấy rõ, chỉ anh và Nolan chưa từng thấy đứa bé a, trên đời này có khổ ép cha như thế sao?
Tiểu gia hỏa đã ngẩng đầu, ngồi ở trong xe đẩy, Lục Trăn ngồi xổm xuống, đây là anh lần đầu tiên nhìn thấy con trau bảo bối của anh, rất có một loại không cảm giác chân thực, thật là quá đáng yêu.
Mắt xanh thẳm, làn da trắng nõn, mặt đều mập, thế nào nhìn đáng yêu, hoàn mỹ, mũi cùng miệng như là cùng Lục Trăn một khuôn mẫu in ra, Lục Trăn tâm đều yếu mềm.
Đây là con trai bảo bối của anh.
Anh thực sự làm ba ba.
Cảm giác này đến quá sốc, con trai nhìn thấy anh tựa hồ rất kích động, bàn tay nhỏ mập vỗ xe đẩy vui sướng mà nhảy, bàn chân nhỏ ngắn duỗi ra co rụt lại, đến Lục Trăn vẻ mặt là đỏ.
"Hi, bảo bối nhi." Tay của Lục Trăn đâm chọc mặt mũm mĩm của bé, tiểu gia hỏa vui cười, nhảy được càng vui mừng, Lục Trăn đều cười ngốc, "Hắc hắc, các người nhìn, các người nhìn, bảo bối của nhà chúng tôi nhiều thông minh, nhất định là biết lão tử của bé tới, cười đến nhiều ngọt a."
Hạ Thanh châm chọc, "Bé một chút cũng không sợ, thấy ai cũng cười đến ngọt như vậy được không."
Lục Trăn mới mặc kệ cô đấy, một lòng nhào vào trên người con trai, hỏi Tiểu Tuyết, "Tôi có thể ôm bé sao?"
"Đương nhiên, phải không?"
"Bế đứa nhỏ vẫn không đơn giản!" Hai tay của Lục Trăn để dưới hai tay của con trai đem đứa bé từ trong xe đẩy bế ra, thật đúng là có da có thịt, "Thật nhẹ thật mềm."
Tiểu gia hỏa thực sự một chút cũng không sợ, nhanh như chớp nhìn Lục Trăn, cười đến không biết nhiều ngọt, Lục Trăn tràn đầy tình thương của cha muốn phải tràn ra, mặc dù sau mấy năm nuôi dạy con cái, Lục Trăn một cái đầu hai đại, có đôi khi bị tiểu gia hỏa tức giận đến nổi trận lôi đình, anh lại vẫn cảm thấy, đây là trời xanh ban anh, lễ vật tốt đẹp nhất.