Beta: thanh huyền
Xung quanh im ắng , Hạ bảo bối nhìn Đường lão, bé nghĩ một người trốn ra hẳn là rất mẫn tiệp nếu như mang theo Đường lão dự đoán thật sự không đi được, Đường lão rất khỏe mạnh nhìn qua cũng không nghĩ là ông đã lớn tuổi .
Chỉ là, dù sao cũng khôngtiện.
Một người chạy nạn so với hai người chạy nạn sẽ tốt hơn nhiều.
Hiện tại lại là đêm tối.
Đường lão đã từng bắt cóc bé , bémuốn giết ông ta . Hạ Thiên đối với người từng gây tổn thương cho bé và người thân thìchưa bao giờ muốn nương tay.
Nhưng mà, bé nghĩ đến Đường lão cùng Mammy dường như trò chuyện với nhau thật vui, bọn họ muốn cùng đi nộp tiền bảo lãnh cho Daddy, có lẽ lão đầu tử này cũng không đáng ghét như vậy, dù sao trên quan hệ huyết thốngmà nói ông ta cũng là ông nội của bé.
Mặc dù ông nội này tính tình không tốt lắm.
Đường lão dường như tự nghĩ biện pháp bỏ trốn thì thấy Hạ bảo bối nhìn chằm chằm vào mình, lạnh mặt hỏi "Tiểu tử, sợ?"
"Buồn cười, tôi phải sợ cái gì?" Hạ bảo bối không thèm trả lời.
Đường lão dường như rất vui mừng, lộ ra một nụ cười"Không hổ là đứa bé của Đường gia , lăn qua đây để ta xem có thể cởi trói ra hay không."
Đứa bé của Đường gia ? Là ai vài ngày trước vẫn mạnh mẽ tuyên bố sẽ không thừa nhận bé là con cháu của Đường gia ? Nhanh như vậy đã quên rồi sao ?
Hạ bảo bối cũng là một người khôn ngoan, dưới tình huống tay chân bị trói buộc, khó khăn lăn một vòng trên mặt đất đến trước người Đường lão , ông cháu hai người đưa lưng áp vào nhau , Đường lão định cởidây thừng cho bé nhưng mà tay bị trói hoạt động không tiện.
Đường lão nghĩ nghĩ, xoay người lại rồi cúi đầu cắn dây thừng.
Hạ bảo bối kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông ta, dựa vào hiểu biết của bé đối với Đường lão , lão gia hỏa này chắc chắn sẽ không giúp bé cắn đứt dây trói .
"Đường lão tiên sinh..."
"Câm miệng!" Đường lão mắng một tiếng, "Không lễ phép!"
Đường lão lại cúi đầu giúp bé cởi dây thừng, Hạ Thiên mặt mếu máo từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có người nói békhông lễ phép, bé đã đọc sách lễ nghiquốc tếsao có thể không có lễ phép ? Ngược lại là Đường lão mới không có lễ phép đi.
May mắn làbọn bắt cóc cảm thấy Hạ Thiên không có uy hiếp gì , dây thừng buộc cũng không chặt, Đường lão cắn một phút cuối cùng dây cũng được cởi ra. Hạ bảo bối tay vừa được tự do lập tức cởi trói ở chân, chạy về phía cặp sách của mình.
Đường lão giận!
Tiểu tử vong ân phụ nghĩa !
Cùng cha của nó đáng ghét như nhau..
Ông ta giúp tiểu tử này cởi trói nó có phải hay không cũng nên giúp ông cởi trói rồicùng nhau chạy trốn, ai ngờ nó cứ vậy mà chạy ? Đường lão tức giận nhếch miệng, đằng đằng sát khí nhìn Hạ bảo bối, Hạ bảo bối nhặt lên cặp sách của mình lại chạy về .
Hạ bảo bối từcặp sách lấy ra một lưỡi lê quân dụng thì thấy Đường lão đằng đằng sát khí. Bé cười đến xán lạn lại thân sĩ ưu nhã nói, "Ông yên tâm, tôi sẽ không bỏ lại ông ."
Đường lão hừ một tiếng, Hạ bảo bối cắt dây trói cho Đường lão nhỏ giọng hỏi "Ông biết dùng súng không ?"
"Hỏivô ích!"
Hạ bảo bối lầu bầu một tiếng, "Không lễ phép!"
Đường lão trợn mắt với bé , Hạ bảo bối cũng trợn mắtlại từ trong cặp sách lấy ra một khẩu súng cho Đường lão lại cho ông một băng đạn rồi nhỏ giọng căn dặn, "Đừnglãng phí đạn,sẽ không bắn được nhiều."
Đường lão trợn mắt há mồm không dám tin hai mắt của mình.
Đứa bé này vậy mà từ trong cặp sách lấy ra một khẩusúng?
Nếu như ông nhớ không lầm đứa nhỏ này vừa từ trường học ra, nó mang theo một khẩu súng đi học?
"Cháu mang súng tới trường học làm gì?"
"Có vấn đề gì sao?" Hạ bảo bối vô tội hỏi.