”Mấy ngày nay, em đi chỗ nào?” Đường Bạch Dạ nghiêm nghị hỏi, anh xưa nay hoành hành quen, thân thủ muốn ôm Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi bỏ qua, từ bên hông rút ra một tay thương, họng súng đen thùi, chỉ vào Đường Bạch Dạ, anh rút lui hai bước, chỉ cảm thấy trong mắt, có thứ gì, xẹt qua con ngươi của hắn.
Một trận đau nhói.
”Cách tôi xa một chút.” Hạ Thần Hi một chữ một trận, nói xong vô cùng sắc bén.
”Em lấy súng chỉ vào anh?” Đường Bạch Dạ thanh âm rất nhẹ, tự tiếu phi tiếu, thoáng qua đáy mắt lãnh ý, nhè nhẹ tràn ra.
Lập tức, toàn bộ phòng bệnh, đều là áp suất thấp.
Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, “Anh đã lấy đao chỉ vào tôi, tôi vì sao không thể lấy súng chỉ vào anh, Đường Bạch Dạ, tôi cho anh biết, chúng ta ngoạn xong (ý như đoạn tuyệt).”
”Hạ Thần Hi!” Đường Bạch Dạ hét lớn, “Em nói lại lần nữa xem.”
”Tôi giết Lâm Tình, tôi hại chết huynh đệ Đường môn của các ngươi nhiều như vậy, anh không phải hận không thể giết tôi sao? Vậy mà để loại mặt hàng này tới tìm tôi, hiện tại, tôi cho anh một cơ hội, tôi biết trên người của anh có một khẩu súng, nhìn xem anh bắn nhanh, hay là tôi bắn nhanh, tôi cho anh cơ hội, để anh giết tôi.”
Đường Bạch Dạ kinh hãi không ngớt, đây là chuyện giữa bọn họ, trong lòng hiểu rõ không cần nói ra bí mật, ai cũng không muốn đâm thủng tầng giấy này, bọn họ cũng đều biết, một khi đâm thủng tầng giấy này, giữa bọn họ đã xong rồi.
Hạ Thần Hi chủ động nói ra, chỉ có thể nói rõ, cô đã chứa, đồng quy vu tận tâm.
Đây cũng là việc mà ngay từ đầu anh đã dự định làm, vì sao bây giờ thực sự đâm thủng tầng giấy này, anh lại không có trong tưởng tượng, cũng không có muốn báo thù, vì sao?
Thần Hi, Thần Hi, vì sao?
”Thần Hi, nói cho anh biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, em nói rõ cho anh một chút.” Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Thần Hi, thoạt nhìn rất suy yếu, lòng anh như đao cắt.
Đau lòng, từng giọt từng giọt lan tràn đi lên, đau đớn lan đến ngũ tạng lục phủ.
Anh và Thần Hi, vì sao nhất tịch chi gian, thay đổi thành bộ dáng này?
Thời gian chụp ảnh cưới, cô còn muốn như thế nào xin anh tha thứ, như thế nào giải quyết chuyện này, bây giờ, lại hận anh tận xương.
Anh làm cái gì, làm cho cô cừu hận như vậy?
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, cười lạnh nhìn Đường Bạch Dạ, “Đường Bạch Dạ, anh thực sự là cao thủ diễn kịch, không tiến giới giải trí, thực sự là đáng tiếc. Anh hỏi một chút cô em gái trong lòng anh, cô ta sẽ nói cho anh biết.”
Những lời này nghe vào trong tai Đường Bạch Dạ, đặc biệt chói tai.
Sắc mặt Lâm Lâm tái nhợt, bụm mặt chỉ vào Hạ Thần Hi mắng to, “Cô là độc phụ, cô phá hủy dung nhan tôi, lại để cho tôi sau này không thể sinh con, cô tâm địa rắn rết, cô còn muốn gây xích mích tình cảm của chúng tôi?”
”Không thể sinh con?” Hạ Thần Hi cười, có một loại trả thù khoái ý, “Lâm Lâm, cô muốn có đứa nhỏ sao?”
Lâm Lâm chấn động, kinh hoảng trốn ở phía sau Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi cười lạnh, Đường Bạch Dạ đột nhiên nhớ tới một việc, đứa nhỏ, con của bọn họ, Đường Bạch Dạ đã sớm nhận thấy được thân thể cô không thoải mái.
Ngày đó chụp ảnh cưới, cô còn nôn ra.
Anh không nghĩ quá nhiều, cho rằng chỉ là đơn thuần không thoải mái.
Bây giờ nghe thấy hai chữ đứa nhỏ, anh rất kinh hỉ nhìn Hạ Thần Hi, “Thần Hi, con của chúng ta thế nào?Anh xem qua em ở bệnh viện ghi lại, chúng ta lại có con, có phải hay không?”
Anh không đề cập tới đứa nhỏ không sao, cứ nhắc tới, trái tim Hạ Thần Hi kịch liệt đau đớn, sắc mặt trắng bệch, hình ảnh Lâm Lâm hướng bụng cô, một quyền lại một quyền, thoáng qua trong đầu của cô, cuộn trào mãnh liệt dâng trào cừu hận, đội đất lên.
Như biển khiếu, trong nháy mắt mai một cô.