Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đột nhiên trầm mặc, cảng phát sinh sự vụ giao hỏa lớn như vậy, trên người đặc công có vết máu, dáng vẻ vội vã, chẳng lẽ là người của bọn họ cùng chính phủ địa phương giao hỏa? Lục Trăn lấy điện thoại di động ra đang muốn tra tư liệu, đột nhiên nghe thấy đặc công hét lớn một tiếng, “Ai ở nơi đó!”

Họng súng đen thùi lụi đã chỉ hướng Lục Trăn cùng Nolan ẩn thân.

Nolan rút súng lục ra, Lục Trăn kéo áp đến bên cạnh, “Đừng nổ súng, là người của tôi.”

“Ai ở nơi đó, ra, bằng không tôi nổ súng!”

Lục Trăn biết không giấu giếm được nữa, đứng lên, nói “Lão tử của cậu ở chỗ này đây, cậu dám nổ súng sao?”

Tròng mắt đặc công nhanh rơi xuống, Lục Trăn đột nhiên kéo Nolan chạy, tên đặc công kia thoáng cái ngốc, chờ anh kịp phản ứng, người cũng đi rồi. Chết tiệt, vừa rồi là gặp quỷ sao? Vẫn có người đeo mặt nạ của lão đại sao?

Anh đuổi mấy bước, không phát hiện ra người, trong lòng vô cùng quái dị.

“À, Phượng Hoàng có phải ở chỗ mọi người hay không?” Đột nhiên nghe thấy tiếng ai hỏi sau lưng, anh vừa muốn quay đầu, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc hỏi, “Không cho phép quay lại, nếu không tôi tiễn cậu luôn!”

“Đúng!”

“Tất cả mọi người đã rời đi?”

“Chưa, lão đại Tiêu Dao cùng vợ anh ấy chưa đi, còn đang trong thành.”

Đặc công hỏi, “Rốt cuộc anh là ai?”

Phía sau không có tiếng động, đặc công xoay người lại, lại không có người, anh xác định anh đã gặp ma.

Thời gian không kịp để anh nghĩ thêm về ma quỷ, anh mang theo 4 thùng dầu lên canô, Lục Trăn thầm nghĩ, thật ngốc a, trực tiếp để Tiêu Dao xâm lấn đối phương cố lên thuyền, cố lên thuyền qua đây cố lên không phải xong chuyện sao?

Còn chính mình chạy về đây một chuyến, thật là nhiều ngu ngốc a.

Anh lấy điện thoại di động ra tra tin tức tối hôm nay, nhìn thấy ảnh chụp bị truy nã của An Tiêu Dao, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất, Nolan hoàn ngực, “Quả nhiên lại là mấy người này, tại sao đi chỗ nào cũng có thể gây sự vậy.”

“Hắc, chẳng trách chúng ta được rồi.” Lục Trăn nói, anh đã đáp ứng Nolan, sau này sẽ không tiến lên tuyến trên nữa, chỉ cân nhắc làm việc, chỉ là người ở đây, mặc kệ có chút không thể nào nói nổi đi.

Nolan cũng đồng thời nhìn tin tức, sẽ liên lạc lại thuộc hạ của mình đi thăm dò chuyện này, trên cơ bản cũng biết trước được hậu quả.

“Anh có muốn thông báo đội hải báo đột kích trở lại hay không? Nếu không lại là có đến mà không có về, các anh mất nhiều tiền bồi dưỡng nhân tài như vậy mà chết đi thì quá đáng tiếc.” Lục Trăn thành tâm đề nghị, đây là một hồi lo lắng chiến đấu.

“Cậu xác định người của chúng tôi sẽ chết hết sao?”

Lục Trăn khụ một tiếng, “Đã quên nói cho anh biết, du thuyền của tiểu sinh, thật ra là một tàu chiến, nhất định sau khi bọn họ nạp được dầu, bọn họ sẽ biết cách thao tác!”

Lục Trăn đắc ý muốn khoe khoang du thuyền của chính mình một chút, đột nhiên nhớ tới bọn họ không thể thao tác.

Đột nhiên, cảng lại vang lên tiếng súng, Lục Trăn không quản được nhiều như vậy, “Giúp bọn họ một tay.”

Tiêu Dao cùng Hạ Thanh còn đang trong thành, trong thành nhiều cảnh sát như vậy, còn có Mang Phi dẫn người truy bắt bọn họ, tình cảnh của bọn họ rất không tốt, Nolan kỳ thực muốn thông báo cho người của đội hải báo đột kích trở lại nhưng cũng không có năng lực này.

Việc này không thuộc quyền chỉ huy hành động của anh.

Anh chỉ có thể thông báo cho Sofia một tin tức, bảo cho cô nghĩ biện pháp, không muốn hi sinh người vô tội.

Lúc này trong thành, Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao đã mệt mỏi, phía sau là Mang Phi theo đuổi không bỏ, phía trước còn có một đống cảnh sát lớn, bọn họ qua lại không ngớt ở Freetown, ẩn núp khắp nơi chạy đạn.

“Bọn họ ở nơi đó!” Phía sau có cảnh sát hô to.

An Tiêu Dao kéo Hạ Thanh leo lên trốn trên nóc nhà, nóc nhà tại đây trập trùng liên miên, dễ dàng trốn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK