Lâm Lâm cũng đã chết đã đi bồi tỷ tỷ của cô ta, có lẽ, đây cũng là một kết cục không tệ.
Thi thể Lâm Lâm, do người của Đường môn đến xử lý, Đường Bạch Dạ ngồi dưới tàng cây, như có điều suy nghĩ, Hạ Thần Hi đi tới, ngồi bên cạnh Bạch Dạ, cười hỏi, "Lâm Lâm chết anh rất khổ sở sao?"
Đường Bạch Dạ lắc đầu, nắm tay Hạ Thần Hi, đặt ở bên môi hôn, "Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, Thần Hi em cùng đứa nhỏ cuối cùng cũng an toàn, chỉ là qua việc này anh cũng có chút cảm nhận riêng, làm người không thể quá cố chấp, cũng không thể quá ác độc, bằng không, kết quả liền cùng Lâm Lâm như nhau."
"Thủ đoạn cùng bản tính của cô ấy đều ác độc như nhau." Hạ Thần Hi trong lời nói không cảm thấy có chút thương tiếc nào.
Vừa nghĩ tới thương tổn cô ta từng gây cho bản thân, cô cũng cảm thấy, Lâm Lâm cứ chết như vậy, thực sự là đã quá tiện nghi rồi.
"Có lẽ vậy, bất kể như thế nào đi nữa thì sau này Lâm Lâm cũng không thể gây thương tổn cho em cùng đứa nhỏ nữa." Đường Bạch Dạ nói, "Hạ Thanh đúng là rất thông minh và càng hiểu được lợi dụng lòng người, trước khi hôn lễ của chúng ta liền thanh trừ quả bom này."
Bọn họ cũng không muốn ở trong hôn lễ xảy ra chuyện không hay gì, tất cả những chuyện phiền phức trước hôn lễ liền đem giải quyết hết, đó là một chuyện không còn gì tốt hơn nữa.
Bằng không, liền uổng phí một buổi hôn lễ tốt của hai người.
Hạ Thần Hi nhìn về Hạ Thanh phía xa xa, cô đang cúi đầu cùng Nolan thiếu tá nói cái gì, thần sắc rất nghiêm túc, như báo cáo cái gì, Nolan thiếu tá thoạt nhìn cũng là sắc mặt cùng bộ dáng rất nghiêm túc.
"Thần Hi nói, Bạch Dạ anh nói thử xem ai có thể xứng đôi với Thanh?" Hạ Thần Hi cười hỏi, đối với Hạ Thanh cô vô cùng tán thưởng và sủng ái, biểu lộ toàn bộ trên gương mặt không bỏ sót một nơi nào, cô quá thích vị này em gái này, có một đứa em gái như vậy chung quy làm người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Đường Bạch Dạ cười, "Kỳ thực, cô ấy cùng em rất giống nhau."
"Cô ấy tài giỏi như vậy, chỉ có người giống như anh mới có thể xứng đôi với cô ấy thôi"
Nói xong Đường Bạch Dạ cấp tốc cho thấy chính mình rất thật tình, "Lão bà anh chỉ nói như vậy thôi chứ không có ý gì khác nha, mặc dù ba cô vợ bốn nàng hầu đều là mộng tưởng của rất nhiều nam nhân, nhưng anh chỉ cần có một mình em là đủ rồi."
Hạ Thần Hi cười, Đường Bạch Dạ nói, "Theo anh thấy cô ấy hẳn nên tìm một người ngu ngốc để kết hôn thì tốt hơn."
"Vì sao lại nói như vậy?", Thần Hi hỏi.
"Ngu ngốc mới sẽ không tính toán bất cứ chuyện gì, nữ nhân tài giỏi và luôn đứng trên bậc cao nhìn người khác như Thanh, bất luận loại nam nhân nào cùng cô ấy một chỗ đều sẽ sinh ra áp lực, không như tìm một người ngu ngốc, bình an tự do tự tại sống qua ngày thật tốt a."
"Anh cút đi." Hạ Thần Hi cười mắng.
Vợ chồng hai người đang cười nói, liền thấy Đường lão hướng bên này đi tới, sau khi diễn tập xong lại có chuyện của Lâm Lâm, Đường lão muốn trở về nhà chính, Đường Bạch Dạ gật đầu, cũng cùng đại lão gia thu dọn đồ đạc cùng nhau trở về chuyên chuẩn bị tốt cho hôn lễ ngày mai.
Sau khi Đường Bạch Dạ đưa Hạ Thần Hi trở về nhà, liền một mình đi đến mộ phần của Lâm Tình.
Bạch Dạ đã có một khoảng thời gian chưa có tới nơi đây, lần trước tới nơi này, là vì Lâm Lâm giở trò quỷ.
"Lâm Tình, tôi muốn kết hôn." Đường Bạch Dạ khẽ nói, thần sắc thản nhiên, "Chuyện năm đó, theo lúc cô mất đi đã hoàn toàn trở thành quá khứ, mặc dù, cô tiếp cận bên cạnh tôi cũng là có mục đích, có nhiệm vụ của cô."
"Có lẽ, cho dù cô cố tình tiếp cận tôi là vì có mục đích riêng nhưng tôi cũng thấy trong đó có rất nhiều thật tình, tôi rất cảm tạ cô về việc cô bồi tôi vượt qua ngày đoạn gian nan kia."
"Những vui mừng lúc ấy đều chân thực tồn tại."
"Tôi năm đó không hiểu được làm thế nào để yêu một người, chỉ biết thù hận, chỉ biết trả thù, bây giờ bởi vì Hạ Thần Hi tôi đã học được cách để yêu một người, cô ấy đã dạy cho tôi biết cái gì gọi là nhà, cái gì gọi là gia đình ấm áp."
"Cô nhất định không thể tưởng tượng được có một ngày tôi sẽ cùng cha tôi có thể có nắm tay giảng hòa đúng không?. Khi đó, tôi cho rằng, mãi cho đến lúc tôi chết đi, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy, không ngờ sau này tôi vậy mà cùng ông ấy nắm tay giảng hòa."
"Tôi cảm thấy, vô cùng hài lòng với kết quả này."
"Thực sự, cái loại cảm giác này, trước đây tôi chưa bao giờ có được..."