Quên đi, nhân gia tiểu biệt thắng tân hôn, còn là không muốn bị quấy rầy.
Nghĩ như vậy, cô có chút tưởng niệm Long Tứ.
Mang Phi lại hướng phía William cáu giận, họng súng đột nhiên chỉ vào William, uy hiếp anh phải giải quyết vấn đề nhanh nhất, Cố Thất Thất hoảng sợ, đang muốn đứng dậy đi gọi An Tiêu Dao, An Tiêu Dao vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Cố Thất Thất biểu hiện vô tình, “Thật đúng giờ.”
An Tiêu Dao cười, đúng là xuân phong đắc ý, tinh thần sảng khoái, hiển nhiên là biểu hiện của ăn uống no đủ.
Hạ Thanh cũng theo qua đây, thay đổi nhất kiện lưng.
Hôn quân cùng ái phi tiết tấu đi, Cố Thất Thất liếc mắt nhìn Hạ Thanh một cái, Hạ Thanh nhìn cô cười xán lạn, muốn nhìn lão tử xấu hổ gì gì đó, không có cửa đâu.
“Mang Phi hình như không kiên nhẫn.” Cố Thất Thất nói, “Anh còn chờ cái gì?”
“Đợi tin tức!” An Tiêu Dao nói, “Anh muốn xác định, hai nhà khoa học này có đáng giá với số tiền kia hay không, nếu không, cho bọn anh số tiền kia, vậy thì thật là không tính toán, anh biết không? Bọn họ bị cướp đi hậu, hải báo lục đội nước Mỹ đã xuất động tìm tòi, vậy mà tìm thấy họ đi Li-bi.”
“Chuyện này không có khả năng.” Hạ Thanh nói, Cố Thất Thất cũng gật đầu, xác thực không có khả năng. Hạ Thanh nói, “Trên người hai nhà khoa học này được trang bị định vị, dù cho Mang Phi phát hiện, trừ truy tung, căn cứ vệ tinh đồng bộ truy tung cùng tín hiệu bắt được, tin tức giao nhau sẽ cho ra phương hướng của bọn họ cũng không phải là việc khó, thế nào cũng sẽ không chạy đến Li-bi. Đó là hướng ngược lại.”
An Tiêu Dao gật đầu, “Anh không biết trong lúc này đang xảy ra vấn đề gì, toàn bộ tín hiệu phát ra đều bị bọn họ chặn lại, bọn họ muốn truy nơi đến, hẳn không phải là việc khó.”
“Mang Phi rất nôn nóng.” Cố Thất Thất nói, “Anh ta đã phát cáu rất nhiều lần, xem ra không kiên trì.”
“Vậy thì anh ta đang khẩn trương cái gì?” An Tiêu Dao nói, lần thứ hai anh dùng thương chỉ vào William thời gian, An Tiêu Dao đi gọi một cú điện thoại, Cố Thất Thất nói, “William có nguy hiểm, nếu như anh không quyết định.”
Cô vừa dứt lời, quản chế hình ảnh trong điện thoại vang lên, ngân hàng phê duyệt chuyển khoản, đang xử lý giao dịch.
William nói, “Mang Phi tiên sinh, sao tôi lừa anh được, lừa anh thì tôi mang người đi sao được?”
Mang Phi cũng không nôn nóng nữa, cười đắc ý, cũng coi như tin William không có động chân động tay, có lẽ là việc thẩm tra thường lệ, trong lòng William không hiểu, lão đại thật sự tính toán chuyển số tiền kia sao? Ngón tay An Tiêu Dao gõ thật nhanh trên bàn phím.
Anh đang xâm lấn hệ thống nội bộ một ngân hàng.
Các loại hình ảnh thần kỳ xuất hiện, Hạ Thanh quả thực muốn mạo ái tâm bong bóng, kỹ thuật thực sự là quá suất xắc.
Chờ một chút, anh đang làm gì?
“Anh tra tôi gửi bao nhiêu tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ làm gì chứ?” Hạ Thanh giận, lúc anh dùng kỹ thuật tra tài khoản của chính mình sẽ không đẹp trai nữa.
“Thuận tiện thì liếc mắt nhìn một cái mà.” An Tiêu Dao cười, sau đó anh đổi cửa sổ, thay đổi tư liệu của Mang Phi, giống như nhân viên cao cấp ngân hàng, ra vào không trở ngại, sửa chữa xong liền ấn xác nhận.
Hạ Thanh thầm nghĩ, có một người chồng vạn năng cũng không phải cái gì tốt.
Chết tiệt, ngân khố nhỏ của cô bị anh nhìn không thiếu số nào rồi.
“Anh sửa tài khoản của anh ta à?” Hạ Thanh không hiểu, “Nếu vậy anh ta không thu được tiền nhất định sẽ làm loạn thôi.”