Các cô mang bảo bối các đến một quán cà phê ngoài trời, bờ sông gió lớn, sợ thổi lạnh đứa nhỏ, Tiểu bảo bối nhà Lục Trăn còn chưa có đặt tên, Lục Trăn liền gọi đệ đệ, anh nghĩ chờ Nolan trở về lại đặt tên.
Đứa nhỏ này sinh ra ở nước ngoài như vậy không lấy tên tiếng Trung.
Chẳng sợ nhìn giống như người phương Đông nữa, Lục Trăn cũng là sinh trưởng ở địa phương người Mỹ, dòng họ cũng là Green, cho nên tính toán đặt tên phương tây, tên tiếng Trung là nhũ danh.
Hạ Thanh thập phần thích Tiểu bảo bối, cả ngày đùa Tiểu bảo bảo, bé thập phần hiếu động, đòi người thích, An Tiêu Dao ngày đó đút sữa, Lục Trăn đều ngủ chết thế nào gọi anh ta cũng không phản ứng, cuối cùng anh không nhịn được, trực tiếp vung tay lên, con trai đưa anh.
An Tiêu Dao chỉ đành ôm bé trở về phòng, ngày hôm sau Hạ Thanh tỉnh dậy phát hiện trong lòng ôm một sinh vật mềm, đôi mắt to tròn còn nhìn cô, thiếu chút nữa đến một điều kiện phản xạ đem bé ném ra ngoài.
Làm hại An Tiêu Dao các loại sầu người, sau này thực có đứa nhỏ, hình như lão bà nhà anh dự đoán cũng không phải mang đứa nhỏ a.
Cố Thất Thất nhìn Hạ Thanh trong lòng một đường ê ê a a, các loại đùa giỡn, đôi chân nhỏ mũm mĩm duỗi ra co rụt lại được vẻ mặt tiểu bảo bối, nhìn lại trong lòng Tiểu Tuyết, thủy chung ngay cả thanh âm cũng không phát ra từ Lý Mộ Thành, mỉm cười nói, “Này hai đứa nhỏ cá tính thực sự là khác nhau trời vực.”
“Ai đứa nhỏ giống ai.” Tiểu Tuyết nói, “Bảo bối của Lục Trăn vẫn ở tổng bộ nuôi dưỡng, náo nhiệt như vậy, chính bé tự nhiên cũng thích náo nhiệt, cười rộ lên nhiều ngọt a, chỉnh một phiên bản Lục Trăn.”
“Em cảm thấy bé nhìn càng giống Nolan.” Hạ Thanh thành khẩn nói.
Cố Thất Thất đùa đùa Lý Mộ Thành, “Đứa nhỏ này xác định không có vấn đề gì đi, không có chỗ thiếu hụt đi, tiểu hài tử không đến mức an tĩnh như vậy a, không khóc cũng không náo, tôi cũng hoài nghi bé không nghe được thanh âm.”
Lý Mộ Thành nhìn đặc biệt đẹp mắt, tinh xảo đẹp, chính là không thích động, không thích nói chuyện, hơn nữa không thích cười, rõ ràng là một trẻ nít nhỏ liền tựa như cùng tiểu lão đầu, đặc biệt nghiêm túc, Lý Hoan Tình đều kháng nghị quá rất nhiều lần, nói hảo nhi tử giống mẹ vì sao giống cha.
“Không có vấn đề.” Tiểu Tuyết nói, “Giống Vân Sinh đi.”
“Đừng oan uổng gien a, Vân Sinh cũng không đến mức nghiêm túc như thế a.” Cố Thất Thất nói, so với việc tiểu bảo bối nhà Lục Trăn, Lý Mộ Thành thực sự là quá yên tĩnh.
Tiểu Tuyết nói, “Vậy cái gì, Thất Thất, nghe nói lần này tụ họp, Long Tứ không trở lại.”
Cố Thất Thất gật đầu, “Tôi nghe Vân Sinh nói.”
“Nếu không, cô đi tìm anh ta?”
“Không đi!” Cố Thất Thất thẳng thắn nhanh nhẹn cự tuyệt, anh ta yêu có trở về hay không, chị em nhà họ Hạ liếc mắt nhìn nhau, Hạ Thanh nói, “Anh ta là có chút quá phận a, nửa năm đều không trở lại, biết rõ cô không đi Somalia còn vùi ở bên kia.”
Tiểu Tuyết trừng cô, đây là tiết tấu khuyên người sao?
Này tuyệt bức là tiết tấu đổ dầu vào lửa, cô quả nhiên không nên cho Hạ Thanh quá nhiều chờ mong.
Cố Thất Thất thần sắc nhàn nhạt, cũng nhìn không ra đang suy nghĩ gì, Hạ Thanh mặc kệ đúng sai, khẳng định đứng ở bên này Cố Thất Thất, ai khi dễ khuê mật của cô cô liền coi người đó là địch, không hai lời.