beta: thanh huyền
"Tình nhi, em ở trên trời có linh thiêngxin đừng trách anh."
Đường Bạch Dạ đi tới bên cửa sổ, đứng chắp tay, ánh mắt sâu xa, " Thần Hi có một câu nói nói đúng, mình là một thằng ngốc."
Yêu Hạ Thần Hi, là một lần đánh bạc .
Một lần thắng liền thắng toàn thế giới, thua lại muốn đánh đến thịt nát xương tan .
Anh không biết trong chuyện tám năm trước côđóng vai trò gì.
Anhbất chấp tất cả, muốn cô.
Anhđiên rồi, mới có thể không có chút lý trí nào như vậy.
Thật động lòng người ,anh muốn đánh cuộc một lần.
Anh trời sinh chính là dân cờ bạc muốn dùng cuộc đời còn lại của anh đánh cuộc hạnh phúc nửa đời sau này.
Anh đánh cuộc tất cả.
Nếu như cược ván này, anh có thể sẽ thua, vạn kiếp bất phục, nhưng nếu không cược thì anh vĩnh viễn không có cơ hội thắng.
Vết thương ở chân Hạ Thần Hi cũng không còn đángngại.
Bôi thuốc một ngày sẽ không đau như vậy, miệng vết thương khép lại cũng nhanh, nhân tiện ở nhà nghỉ ngơi không cần đi làm.
Sau buổi truyền hình trực tiếp, scandal của cô và Đường Bạch Dạ bay đầy trời, toàn bộ thành phố S không ai là không biết.
Cô cũng không biết nên đối mặt với các đồng nghiệp như thế nào .
"Meo meo, meo meo... Nếu như ta là ngươi thì tốt rồi." Hạ Thần Hi hôn hôn meo meo, vô ưu vô lự mèo con, tiểu hồ ly, thật tốt, cái gì cũng không phải suy nghĩ, lại được chăm sóc rất tốt.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Hạ Thần Hi đứng dậy đi mở cửa, Hạ bảo bối đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, chỉ có một mình cô ở nhà.
Cô nhìn thấy là Tiêu Tề, trong lòng kinh ngạc.
Vội vàng mở cửa.
Tiêu Tề cầm một bó hoa bách hợp xách theo một giỏ hoa quả, một thân lãnh ngạnh đứng ở ngoài cửa, thấy Hạ Thần Hi thì hơi lộ ra một chút mềm mỏng, cả người thoạt nhìn cũng nhu hòa hơn...
"Thần Hi, anh tới thăm em."
Hạ Thần Hi ngẩn người, luống cuống nghiêng người sang bên. "Mời vào."
Tiêu Tề bước qua cửa, Hạ Thần Hi lấy ra một đôi dép mới cho anhthay, lúng túng nhận hoa và giỏ hoa quả trên tay anh, đi tới phòng ăn bên cạnh, meo meo vừa nhìn thấy Tiêu Tề thân thiếtnhảy đến trong lòngTiêu Tề.
Hạ Thần Hi cười, vật nhỏ này đối với Tiêu Tề thật thân thiết.
"Em không ngờ, anh biết nhà của em." Hạ Thần Hi đến phòng bếp pha một ly cà phê cho Tiêu Tề, phòng khách có chút bừa bộn,buổi sáng cô chỉnh lý số liệu công trình, vừa mới gửi cho Thái Gia, cô tùy tiện thu dọn sang một bên.
Tiêu Tề nhìn gian phòng sắp xếp thật ấm áp, tất cả đều là sắc màu ấm cúng.
Hoa tươi, thảm, bộ ghế sô pha, đèn thủy tinh đều có màu sắc ấm áp,khắp nơi có thể thấy được cuộc sống ấm áp của một gia đình , cho dù là người lạnh lùng đến mức nào đi nữa tới chỗ này đều cảm thấy ấm áp không muốn rời đi.
"Nhà em được bố tríthật tốt."
Hạ Thần Hi cười nhạt, cô là nhà thiết kế, dù có đi thuê nhà thì cô cũng tự mình chỉnh sửa cho gian phòng của hai mẹ con, chủ nhà quanh năm ở nước ngoài cũng không quan tâm.
Cô sắp xếp để phù hợp nhất cho cô cùng bảo bối.
"Tùy tiện sắp xếp, anh muốn thiết kế gian phòng của mình có thể tìm em." Hạ Thần Hi mỉm cười nói.
Tiêu Tề trong lòng có chút khổ sở.
Gian phòng của Hạ Thần Hi, vẫn là màu sắc trang nhã .
Khi còn là thiếu nữ cô lạnh lùng như băng, tính tình ngoan tuyệt, bừa bãi, tâm tư đều không đặt ở nhà, cũng chưa từng có cơ hội biết cái gì là nhà.Cho nên, nhà của cô vẫn luôn có sự kết hợp của hai màu đen trắng .
Cô thay đổi rất nhiều, rất nhiều.
Tiêu Tề nhấp một ngụm cà phê, che giấu cay đắng ở trong lòng .
"Anh nhìn thấy tin tức, nghe nói em xảy ra chuyện, không có gì đáng lo chứ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi không tránh được, em chọn không đúng thời gian đi gặp người ta ." Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu nói, "Cảm ơn anh đã đến thăm em."