Anh cảm giác mình có thể làm được đến.
Bây giờ, nhìn thấy Lục Trăn hình dạng này, anh chỉ muốn giết sạch mọi người ở đây.
Anh biết, có người là vô tội.
Nhưng mà, anh đã nghĩ dùng máu tươi những người này, tế điện họ đã dằn vặt Lục Trăn mấy tháng này.
Bọn họ có một khoảng cách, kỳ thực thấy còn không rõ ràng lắm, thấy không rõ lắm đều nhìn thấy nhiều vết thương như vậy, nếu là thấy rõ ràng, đây không phải là yếu nhân mệnh sao? Nolan không dám tin, mấy tháng này, anh rốt cuộc bị cái gì.
Nếu không phải là vì anh, tiểu trăn cũng sẽ không như vậy.
Đều là lỗi của anh.
Anh đáng chết lúc trước tại sao muốn bỏ lại Lục Trăn, anh tại sao muốn bỏ lại anh ta, mặc kệ đi chỗ nào, anh đều là đem Lục Trăn ở trong túi, như vậy mới có thể an tâm, như vậy mới có thể an tâm a.
Tiểu trăn, tiểu trăn...
Bọn họ đem Lục Trăn vứt trên mặt đất, anh ta như một phá oa oa (ý nói đúa nhỏ k sức lực), đều không có phản ứng gì, nếu không phải rơi trên mặt đất anh ta còn co quắp mấy lần, sợ rằng không có ai biết anh ta còn sống.
“Long Tứ, phái người đem Tiểu Tuyết đến, nhanh lên một chút, lập tức!”
“Được!” Đã muốn động đến Tiểu Tuyết, nhất định là vết thương vô cùng nghiêm trọng, Long Tứ không dám đình lại, cấp tin tức Mục Vân Sinh, để anh phái người đi đón Tiểu Tuyết.
Nolan đỏ hồng mắt, mu bàn tay gân xanh nổi lên, xương cốt đều nhanh vặn vẹo cùng một chỗ, hình như vô số dao nhỏ ở trái tim của anh, đại não ra quấy, cái loại đó đau lợi hại, truyền khắp toàn thân.
Anh đánh mất Lục Trăn một lần, kết quả, sau hai mươi năm, bọn họ mới gặp lại.
Anh đã đánh mất lần thứ hai, kết quả, Lục Trăn mình đầy thương tích.
Anh cũng phẫn nộ nghĩ muốn giết người, giết sạch người ở đây, từng người đã tra tấn qua Lục Trăn.
Cái gì quốc gia, cái gì chính nghĩa, hết thảy đều đã đi xa.
Nguyên lai, thiên hạ này thật sự có người, so với quốc gia của anh, chính nghĩa còn trọng yếu hơn.
Chỉ tiếc, anh ý thức được quá muộn.
Nolan chính mình thề, lần này, bất kể như thế nào, anh sẽ không còn bỏ lại Lục Trăn, ai cũng không thể thương tổn anh ta, anh cuối cùng nhất sinh, nhất định sẽ che chở anh ta, bảo hộ anh ta.
Ai nghĩ hại Lục Trăn, anh muốn lấy mạng.
Chờ đợi là dài dằng dặc, lửa càng lúc càng lớn, phòng cháy chữa cháy viên rốt cuộc đã tới, An Tiêu Dao biết, cơ hội của bọn họ cũng tới, tất cả phòng cháy chữa cháy viên đều là người tổ chức khủng bố, tới hơn hai mươi người.
An Tiêu Dao sẽ chờ bọn họ vào một khắc kia, lập tức động thủ, thần không biết quỷ không hay mà đem Lục Trăn mang đi.
Nhưng mà, kế hoạch cản không nổi biến hóa.
...
Giám ngục trường đột nhiên mệnh lệnh hai tên cảnh ngục đem Lục Trăn đưa đến khu B trông giữ, hai tên cảnh ngục một trái một phải kéo Lục Trăn, một khi bọn họ đi vào, lại không biết muốn có biến số gì, An Tiêu Dao quyết định thật nhanh, “Giết, cứu Lục Trăn.”
Anh hạ một mệnh lệnh, hai tên cảnh ngục hét lên rồi ngã gục, khu ẩn nấp đang tập kích bắt đầu động tác, An Tiêu Dao an bài sáu người bắn tỉa toàn phương vị bảo hộ bọn họ, cảnh ngục thấy có người nổ súng, hô to, cảnh không khống chế được.
Xe cứu hỏa cũng đang lái vào đây, lập tức loạn thành một đống.
Nolan theo nơi bóng tối thoát ra, anh mặc cảnh ngục, cải trang, đến cảnh ngục, ở một người khác đến gần Lục Trăn, Nolan cấp tốc nắm lấy cánh tay người nọ lôi kéo ra bên ngoài, một cước đá gãy xương của anh ta.
“Hắc, anh đang làm cái gì?”