“Xem ra, suy đoán của tôi đúng.”
...
Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, trầm trầm hô hấp, “Đúng vậy, năm đó tôi đích xác nhìn thấy cha tôi có tên ba trong danh sách nhà khoa học của bộ quốc phòng, tôi so với anh càng khiếp sợ, tôi càng không biết chuyện gì xảy ra.”
“Khi đó, tôi cho là ông ta đã chết.”
“Chúng tôi đều cho là ông ta đã chết rất nhiều năm, vì sao đột nhiên thay đổi thân phận thành người bộ quốc phòng, chính tôi đều không hiểu.”
“Tôi tính toán đi tìm ông ta, khi đó Hỏa Vân quá loạn, tôi giúp Tiêu Tề xử lý rối loạn vụn vặt, căn bản không có thời gian, lại về sau, tôi rời khỏi Tiêu Tề, liên lạc với ông ta, tôi có đứa nhỏ, tôi không quan tâm ông ta thế nào, cũng không muốn đi quan tâm, ông ta rốt cuộc ở bộ quốc phòng làm cái gì, tôi chỉ nghĩ quên hết tất cả, đem đứa nhỏ sinh ra, cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, tôi không hỏi lại, hỏi, lại muốn quên, cần gì chứ.”
...
“Nửa tháng trước, tôi điều tra qua phụ thân cô, ông ta thực sự là một thiên tài, tinh thông tất cả các lĩnh vực, liền đứng đầu nhất là khoa học kỹ thuật sinh vật cùng khoa học kỹ thuật điện tử, ông ta trí lực đứng ở nhân loại cao nhất.”
Hạ Thần Hi than buông tay, mở một vui đùa, “Cách đại di truyền cho bảo bối, có lẽ Hạ Cảnh có thể thừa hưởng tài năng trời cho của ông ta phương diện ở khoa học kỹ thuật sinh vật này, nhà tôi trừ em gái của tôi không được di truyền đến thiên phú của ông ta.”
Ánh mắt Lục Trăn băng lãnh, “Xem ra, bây giờ ông ta là trụ cột khoa học kỹ thuật vững vàng của bộ quốc phòng.”
“Lục Trăn, có một số việc, tôi không thể kiểm soát.”
“Vì sao?” Lục Trăn rít gào, thiếu chút nữa ngã cái chén, “Ông ta tại sao muốn làm như vậy? Trên người tôi phải chịu đựng những thứ ấy cho tới bây giờ cũng không có chảy ra quá thị trường, Tiểu Tuyết nói, nghiên cứu phát triển mấy thứ này ra tới người rất khủng bố, so với cô muốn lợi hại, có thể đem chất có hại cùng virus kết hợp cùng một chỗ biến thành thuốc gây ảo giác.”
“Cô biết tôi ở trong ngục chịu đựng cái gì sao?”
“Tôi mỗi một khắc đều đang suy nghĩ, vì sao tôi còn chưa có chết?”
“Nếu không phải tôi nghĩ chờ tôi ra, tôi muốn đem bọn họ toàn bộ đều làm rụng(ý nói giết chết), tôi liền chết ở nơi đó, còn có, cô biết đám khốn kiếp kia với tôi còn làm cái gì? Bọn họ...” Lục Trăn đột nhiên hô hấp dồn dập.
Cửa phòng bị Nolan phá ra, một đám người tràn vào đến, Đường Bạch Dạ đem Hạ Thần Hi ôm vào trong ngực, bảo vệ ở sau người, cảnh giác nhìn Lục Trăn.
Lục Trăn nắm lấy ngực, trên mu bàn tay tất cả đều là hiện lên gân xanh, thân thể mềm ngã xuống, từng ngụm từng ngụm hô hấp, thân thể co quắp, Nolan cuống quít ôm anh lên giường, An Tiêu Dao ra bên ngoài rống một tiếng, làm cho người ta đi tìm Tiểu Tuyết qua đây.
“Tiểu Trăn, hít sâu, hít sâu...” Nolan đè nặng bờ vai của anh ta, Lục Trăn mắt trợn trừng, thân thể không ngừng giãy giụa, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao cũng qua đây đè nặng anh ta, Lục Trăn rống to hơn, hai tròng mắt màu đỏ, tràn ngập hận ý.
Nhận không ra người trước mắt là ai.
Giống như điên cuồng.
Hạ Thần Hi lòng như đao cắt.
Tiểu Tuyết vội vã mà đến, Hạ Thần Hi nhìn cô ấy đi qua bên cạnh mình, chỉ cầu cô ấy nhanh lên một chút cứu Lục Trăn, Tiểu Tuyết tiêm vào một chất lỏng băng lam ở trên cánh tay của Lục Trăn, thân thể Lục Trăn chậm rãi mềm xuống.