Học xong, thím trở lại trấn trên làm giáo viên, chú cũng trở về đến, hai người lại lần nữa cùng một chỗ.
Bên này chính phủ nông nghiệp đến đỡ, chú trồng dưa hấu, kết quả bị người ta lừa mấy vạn khối, bồi được không còn một mảnh, trong nhà vườn đều phải người quản a, thím liền nghỉ làm việc, trở về giúp, kết quả hỗ trợ liền biến thành thím một tay xử lý.
Trong nhà vườn trái cây càng lớn, hiện ở nhà có bao nhiêu vườn trái cây, một năm thu nhập đều ở trăm vạn, xem như là người có tiền.
Mọi thứ đều là của nhà, cũng không phải thuê, phát triển rất ổn định, thím còn muốn mở rộng, lợi dụng tài nguyên làm thành thị trường hoa quả lớn nhất quanh đây.
"Rất lợi hại." Lâm Nhiên nói.
"Đúng vậy, thời gian bận không được, mẹ em sẽ trở về giúp một tháng hai tháng, thím làm việc cũng nhẹ nhõm thôi." Tiết Giai Vân nói, "Cuộc sống ở nông thôn cũng rất tốt, không khí tốt, ăn được cũng mới mẻ."
"Anh cũng thật thích cuộc sống ở nông thôn."
Lâm Nhiên cười, thì ra nữ nhân của anh thích loại cuộc sống nhàn nhã này, tiết tấu đô thị nhanh một điểm, cũng quá gò bó.
Anh nhìn Tiết gia, chú cùng thím cảm tình rất tốt, người một nhà cảm tình đều rất hợp, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cũng không có khắc khẩu, hòa thuận vui vẻ ấm áp, rất tốt.
"Ngày mai mang anh khắp nơi đi một lượt, nơi này có thị trường hoa cỏ, cũng có vườn trái cây, đều rất tốt." Tiết Giai Vân mỉm cười, "Liên sương mù thành thục, mấy ngày nay chính là thời tiết tốt, em dẫn anh đi xem."
"Tốt." Lâm Nhiên cười.
"Chính anh thu thập một chút, em trở về phòng."
"Bảo bối, thực sự không tính toán mời anh đến khuê phòng của em ngồi một chút sao?"
Tiết Giai Vân cười, "Yên tĩnh một chút đi, Lâm tiên sinh."
Cô cười, đóng cửa rời khỏi.
Lâm Nhiên nghĩ thầm, lão tử sẽ không yên tĩnh.
Anh cắn một miếng dưa hấu, trong lòng âm thầm thề, hôm nay nhất định phải sang phòng đối diện.
Lão bà gần ngay trước mắt, không động thủ không phải đạo lý.
Tiết Giai Vân trở về phòng, tắm rửa, xuống lầu cùng mọi người trong nhà nói chuyện phiếm, chú cùng thím đều ở dưới lầu, bọn tiểu tử đều thích cô, cô vừa ra liền bắt đầu chia của quà, Tiết Giai Vân chuẩn bị rất nhiều quà cho bọn nhỏ.
Cũng có chú cùng thím, ông nội cùng bà nội.
"Tiểu Vân, đột nhiên mang bạn trai về nhà qua năm, thế nào cũng không nói trước một tiếng, chúng ta một điểm cũng không có chuẩn bị." Thím nói, "Vừa ba ba con điện thoại tới hỏi con về đến nhà chưa, anh ấy còn nói không biết chuyện này đâu."
"Con là quyết định nhất thời, nghĩ cho mọi người một kinh hỉ thôi."
Muội muội Tiết Tròn Tròn ôm ngực ca ngợi, "Anh ấy thật là đẹp trai, thật là đẹp trai a, soái ca."
Tiết Giai Vân cười, vừa gõ của cái mũi nhỏ cô, "Chưa từng nghe nói soái ca đều là không đáng tin sao?"
"Vậy anh ấy đáng tin sao?"
Tiết Giai Vân, "..."
Bà nội nói, "Mang về nhà đương nhiên đáng tin, nếu không vì sao mang về nhà?"
"Bà nội là hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt liền thấy."
Chú cùng ông nội đối với chuyện cô mang bạn trai về nhà qua năm không có quá nhiều ý kiến, chỉ là dặn Tiết Giai Vân dẫn anh đi chơi thật tốt, không muốn vắng vẻ anh, Tiết Giai Vân liên tục xác nhận. Thời gian dài không thấy mọi người, nói cũng nhiều hơn chút, cho tới mười giờ mới trở về phòng.
Ai biết vừa mới trở lại gian phòng liền nhìn thấy Lâm Nhiên quang minh chính đại nằm ở trên giường, lật album ảnh của cô nhìn.