Nolan dừng một chút, "Lại không phải lỗi của cậu, xin lỗi cái gì?"
"Tôi lúc mười hai tuổi, Lợi Á vẫn theo tôi, mãi cho đến hôm nay, là tôi không thể thiếu phụ tá đắc lực, tất cả hành vi của anh ta cũng có trách nhiệm của tôi." Lục Trăn thản nhiên nói, giữa lời nói chứa nhiều bảo vệ.
Nolan chậm rãi nắm chặt di động, "Tiểu Trăn, chuyện này tôi biết. Đêm nay, tôi hơi mệt chút, nghỉ ngơi trước."
"Được, chúc ngủ ngon." Lục Trăn cũng không lời vô ích, mặc dù Nolan không nói gì thêm, anh cũng nghe được, có một chút không vui, tâm tình của anh ta rất tệ, nhưng cũng có thể lý giải, cúp điện thoại, Lục Trăn một mình ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn cảnh đêm trước mắt.
Ánh mắt không xa.
Tiểu Tuyết đến gần, mang theo ống tiêm, cười nói, "Trở về cũng không xuống, lên tiếng chào hỏi, tôi còn phải tự mình đi lên tìm anh."
"Vừa mới đi gặp Thất Thất." Lục Trăn miễn cưỡng cười, Tiểu Tuyết kéo tay của anh qua, đem tay áo đẩy lên, Lục Trăn rất phối hợp, cũng không hỏi cô tiêm cho anh cái gì, Tiểu Tuyết đem chất lỏng màu vàng nhạt trong ống tiêm chậm rãi tiêm vào trong thân thể của anh.
Lục Trăn đột nhiên có chút khó chịu, mi tâm hơi nhéo nhéo, cũng không phải là đau đớn, mà là có chút buồn nôn, tựa như khi đánh chất dinh dưỡng, có thứ gì đó kịch liệt tiêm vào trong thân thể của mình, giống như một con rắn nhỏ bò ở trong máu, cảm giác kia đặc biệt buồn nôn.
Trên cánh tay nổi hết da gà.
"Làm sao vậy?" Tiểu Tuyết bật cười, rút kim tiêm ra ném vào trong thùng rác, đem tay áo của anh kéo xuống, thần sắc nhu hòa làm người ta mang sự thoải mái hài lòng.
"Đây là cái đồ chơi gì, có chút làm cho tôi buồn nôn." Lục Trăn ăn ngay nói thật, sắc mặt tối trầm, bởi vì anh nhớ tới một ít chuyện không nên nghĩ. Ngay từ đầu, anh không phát giác vì sao cảm giác này quen thuộc như vậy.
Chậm quá mức đến mới nhớ tới. Lúc trước khi Hạ Phong cho đồ chơi này tiêm vào cho anh, anh chính là loại cảm giác này, vô cùng tương tự.
Dịch thể này màu sắc đều không sai biệt lắm.
Anh đột nhiên có chút sợ hãi, sợ sẽ trở lại đoạn ác mộng trong năm tháng kia.
Tiểu Tuyết nắm tay của anh, bàn tay của cô rất khô ráo, ấm áp, quanh năm cùng với dược phẩm tiếp xúc, thời gian làm thí nghiệm, khi rảnh rỗi cô sẽ làm bị thương đến hai tay của mình, cho nên tay của Tiểu Tuyết cũng không có mềm mại như được nuông chiều từ bé.
Lòng bàn tay mang theo ấm áp, khô ráo, vết chai có chút thô ráp, bàn tay quen thuộc như vậy, làm cho Lục Trăn cảm giác được an tâm.
Ở bên người Lục Trăn, cơ hồ không có một đôi tay nuông chiều từ bé.
Mặc kệ ai, cũng có một đôi tay trải qua nhiều lần phong sương.
Như vậy quen thuộc, làm người ta yên ổn.
"Đừng sợ, tôi sẽ không hại anh." Tiểu Tuyết mỉm cười, giải thích nói, "Đây là thuốc giải giai đoạn thứ nhất, tôi muốn nhìn có hiệu quả gì, cũng không thể vẫn làm thí nghiệm ở trên người tiểu chuột bạch, anh không có nhiều thời gian."
Trong lòng Lục Trăn rùng mình, "Có kết quả?"
Tiểu Tuyết nghiêng đầu, cười đến có chút bí hiểm, "Đây muốn xem anh phối hợp thế nào."
Lục Trăn mỉm cười, châm chọc một câu, "Tôi ghét nhất cùng bác sĩ nói chuyện, cuối cùng cũng không cho một thông tin chính xác."
"Anh phải hiểu những khó xử của bác sĩ, cơ thể con người biến hóa nhiều như vậy, nào làm có thể cố định, tự nhiên sẽ có một chuyện xấu. Cho anh một tin chính xác, nếu là có chuyện xấu, anh lại nói bác sĩ không đáng tin." Tiểu Tuyết nói, ngồi vào bên cạnh anh, bồi Lục Trăn nói chuyện và để Lục Trăn nằm xuống. Cô nhìn đồng hồ, dường như đang chờ cái gì.