"Đây là con cho rằng làm rạng rỡ tổ tông, mẹ cũng không nhận ra là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, mẹ vì sao gặp người liền nói?” Hạ Thần Hi mỉm cười, loại chuyện này, cô có chừng mực, Tiêu Tề thoạt nhìn chính là người trong thế giới của bảo bối.
Hắc đạo, ngươi chết ta sống, cũng thấy không ít .
Cô sẽ không nói với Tiêu Tề chuyện Hạ bảo bối, khỏi cấp cho con trai phiền phức.
"Không hổ là mẹ con, thông minh." Hạ bảo bối khôn ngoan ở trên mặt Hạ Thần Hi hôn một cái, "Đừng nói với anh ta.”
“Mẹ biết." Hạ Thần Hi xoa xoa đầu bé.
Trở về phòng.
Một trở về phòng, thấy hoa bách hợp trong bình, còn có một bông hoa trong bình nữa, đó làhoa hồng Đường Bạch Dạ tặng.
Tâm tình, vô cùng trầm trọng.
Đường Bạch Dạ, anh tìm cô đến nửa đêm.
Cô nhắm mắt lại, càng phát ra khó chịu.
Lại nghĩ đến Lâm Lâm theo biệt thự của của anh đi ra, Hạ Thần Hi mím môi, "Tại sao muốn quan tâm sống chết của anh ta."
Dù sao có người quan tâm.
Bên cạnh anh ta, chưa bao giờ thiếu phụ nữ quan tâm.
Đường Bạch Dạ vừa về tới nhà liền gọi điện thoại cho Lâm Nhiên, câu nói đầu tiên liền nổi nói, "Cậu làm việc như thế nào, nhiều người như vậy tìm không ra, nếu như tôi mất tích, chờ các người tìm tới, chắc để nhặt xác tôi.”
Lâm Nhiên, "..."
"Toàn bộ thu đội!" Đường Bạch Dạ bực bội cực kỳ, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Lâm Nhiên hô một tiếng, lại không hồi âm.
...
Đường Bạch Dạ lại một lần nữa tỉnh lại, đêm đã khuya, đầu giường đèn sáng, lồng ngực lõa , quấn quít lấy vải xô, có mùi vị của thuốc, Đường Bạch Dạ nhíu mày, vừa mới khẽ động liền phát giác lồng ngực vô cùng đau đớn.
"Shit!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Nhiên theo dưới lầu đi tới.
"Cậu thật giỏi, bị thương gọi điện cũng không nói lời nào một tiếng, chỉ biết mắng chửi người." Lâm Nhiên tức giận nói, "Nếu không phải tôi cùng Vân Dật lo lắng tới thăm liếc mắt một cái, nói không chừng thật muốn cho người nhặt xác ."
"Đừng đến phiền tôi." Đường Bạch Dạ nhắm mắt lại.
Lâm Nhiên ngồi ở một bên, "Vân Dật cùng bác sĩ mới vừa đi, cậu sao bị thương thế kia? Ai có bản lĩnh đánh gãy xương sườn cậu?”
"Tôi kêu cậu câm miệng, cậu không nghe thấy sao?" Đường Bạch Dạ bực bội nói.
Lâm Nhiên coi như nghe không được.
Đường Bạch Dạ trong lòng nín một hơi, anh hôm nay tìm Hạ Thần Hi nửa đêm, phát giận, động tay càng phát ra, nhìn Tiêu Tề càng không thuận mắt, hướngmặt anh ta.
Chưởng Tiêu Tề lại hướng ngực của anh, tất cả đều không nhìn thấy được bằng mắt thường.
Tiêu Tề mặt mũi bầm dập, thoạt nhìn so sánh nhếch nhác.
Đường Bạch Dạ lại bị thương nhiều lắm.
Người phát giận lên, động thủ lỗ thủng cũng nhiều.
Anh đã rất nhiều năm không có nhếch nhác như thế.
"Tiêu Tề đánh?" Lâm Nhiên nghĩ đến một khả năng, tâm can run run hỏi.
Đường Bạch Dạ không trả lời, đã cho là ngầm thừa nhận.
Lâm Nhiên nhíu mày, "Thân thủ của anh ta quả nhiên không sai, có thể đả thương thành như vậy, đối phó anh ta, khó hơn."
"Tôi chưa bao giờ từng xem nhẹ anh ta." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại rất hung ác nham hiểm, người này mặc kệ một mặt kia, sẽ là kình địch của anh.
Đêm nay anh xác thực mất đúng mực, không có lý trí.
Đặc biệt nhìn thấy Tiêu Tề ôn nhu ôm Hạ Thần Hi, cô không cự tuyệt, trái lại để Tiêu Tề thân với cô, một đoàn tức giận cứ như vậy xông lên, hận không thể đem anh ta bầm thây vạn đoạn.
...
Vị hôn phu hôn thê.