Anh quan sát đủ mười phút, ngón tay vẫn giữ trên cò súng, đột nhiên bóp cò, đạn xuyên qua không khí, tạo thành 1 dấu vết nhỏ bé, trúng vào mi tâm của Cách Lạp Tư.
Ông ta đang diễn thuyết, tự nhiên dừng lại một cách bình thường, đứng thẳng tắp, mắt mở to hoảng sợ, dân chúng loạn thành một đoàn, nhao nhao chạy trốn, Lục Trăn đứng dậy, ngậm xì gà đi ra cửa, Bản Kiệt Minh cùng bọn đặc công cấp tốc rút lui khỏi.
Chuyện còn lại, đơn giản hơn.
Cách Lạp Tư lên án công khai hai huynh đệ, kết quả bị người ám sát, ám sát tại chỗ, dư luận sẽ bị hai huynh đệ kia bao phủ, Lục Trăn muốn giá họa cho Cách Lạp Tư, dễ dàng như trở bàn tay, một mục tiêu trúng hai đích, đem bọn họ đều diệt hết.
Người biết chuyện, cũng không nhiều.
Kể từ đó, anh càng an tâm, đỡ là con rối so với quỷ hút máu cùng muốn tính toán nhiều lắm, cũng dễ khống chế.
Ngay từ đầu anh thực sự không có ý định hợp tác cùng Cách Lạp Tư, chỉ bất quá mượn tay Cách Lạp Tư, tiêu diệt huynh đệ bọn họ, loại chuyện này, Lục Trăn sẽ làm được thuận buồm xuôi gió.
Cả ngày, Tel Aviv đều lộn xộn.
Lục Trăn ở ngay trên xe cách tòa thị chính không xa, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi kết quả, cho tới khi Bản Kiệt Minh thông báo, hai huynh đệ kia đã bị nắm đi, Lục Trăn ừ một tiếng, bọn họ đều đã chết, người của Vương bài cũng là có thể yên vị.
Việc này, kết quả là hoàn mỹ.
Lục Trăn đánh một vang chỉ, “Có động tĩnh gì, báo ngay cho tôi biết.”
“Vâng!”
Lục Trăn thỏa mãn nổ máy xe jeep quay trở lại, lúc anh trở về, đã là buổi chiều, sắp đến hoàng hôn, Nolan còn chưa quay lại. Lục Trăn đem xe trả lại cho tiểu thanh niên kia, còn cho thêm 100 đôla tiền boa.
Tiểu thanh niên liền tràn ngập cảm kích.
“Anh trở về định thu hồi lại phòng ở trên trấn sao?” Tiểu thanh niên hỏi.
Đây là vấn đề người dân trên toàn trấn nhỏ quan tâm nhất. Đại bộ phận phòng ở, đất đai trên trấn nhỏ này đều thuộc sở hữu của Sana. Trước kia ông cấp đất này cho dân nghèo, bây giờ, lúc bọn họ đang sinh sống và sử dụng, rất sợ sẽ có người qua thu hồi.
Lục Trăn đã kế thừa trang viên, tự nhiên cũng kế thừa tất cả tài sản của Sena.
Đây là vấn đề người trên toàn trấn nhỏ quan tâm nhất.
Lục Trăn cười to, “Tôi sẽ không thu về cái gì, mọi người bình thường thế nào thì bây giờ vẫn như vậy đi. Mọi người cũng không cần giao tô, chỉ cần bình thường không đi tới trang viên, không cho tôi thêm phiền phức là được.”
“Không có vấn đề, không có vấn đề, chúng tôi bảo đảm sẽ không đi qua đó.” Tiểu thanh niên nói, khi đó, bọn họ đều muốn đem đuốc tới đốt trang viên, lại bị người uy hiếp, nếu dám đốt trang viên thì người trên toàn trấn nhỏ này cũng đừng nghĩ sống.
Bọn họ lại không dám hành động. Mấy năm này, đích xác không có người dám ở trang viên dương oai, cùng lắm cũng chỉ là vào trang viên thăm cây ăn quả. Không ai dám ngắt quả nhưng sau khi bọn họ được Lục Trăn cho phép đã đi vào ngắt lấy quả chín đem bán.
Địa điểm này đích xác là vùng cấm.
“Anh không hận Sana sao?” Tiểu thanh niên hỏi, sau đó lại hối hận vì đã hỏi Lục Trăn vấn đề như vậy.
Anh cảm thấy rất đau đớn.
Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Tại sao lại không hận, nhưng ông ta cũng đã chết, tôi hà tất gì lại cùng người chết tính toán.”
Tiểu thanh niên phẫn nộ nói, “Tất cả mọi người trên trấn nhỏ đều rất hận ông ta.”
“Kỳ thực, mọi người không nên hận ông ta. Mặc dù ông ta đã làm nhiều việc ác, nhưng dù sao ông ta cũng cung cấp cho mọi người một cuộc sống yên tĩnh, những ngày tháng hòa bình. Vì những điểm này, mọi người cũng không nên hận ông ta.”
Tiểu thanh niên hừ lạnh, cũng không nói chuyện.
Anh ta nhìn Lục Trăn, “Ông ta đã nuôi dưỡng anh, kỳ thực, hồi bé, tôi đã nhìn thấy anh...”
Sắc mặt Lục Trăn căng thẳng, tâm tình trầm trọng.
Sana đích xác chỉ có một người con nuôi danh nghĩa là anh thôi.