"Nói chuyện dễ nghe." Mặc dù Hạ Thanh tam quan bất chính, tính tình nóng nảy, làm việc không chắc tuyến thế nhưng cuộc đời mười năm chống khủng bố làm cho cô ngoài ý muốn trở nên chính trực, cô luôn cảm thông với người vô tội: "May mà năm đó người phía sau màn không phải anh, bằng không a, chậc chậc..."
Bằng không cái gì, Hạ Thanh không nói, An Tiêu Dao cũng biết, anh nhéo tay Hạ Thanh: "Sai lầm đã tạo thành, không thể vãn hồi, em nguyện ý để bọn họ bất hòa sao?"
Hạ Thanh không muốn nhìn thấy ai cùng ai bất hòa, mặc dù Hạ Thanh cùng Lý Hoan Tình giao tình không sâu, nhưng mà Mục Vân Sinh dù sao cũng là anh em tốt nhất của An Tiêu Dao, bất quá cô chỉ biểu đạt ý kiến của mình cũng không có nói ý tứ mát.
Long Tứ nói: "Chuyện này cũng không thể đổ lỗi do Vân Sinh nói cho cùng là luật pháp nước A quá mức nghiêm khắc, buôn lậu thuốc phiện và tử hình giống nhau, súng ống đạn được buôn lậu và tử hình cũng giống nhau, sao lại nghiêm khắc như thế. Nếu không phải nghiêm khắc như thế, năm đó Hoan Tình không bị phán tử hình, Vân Sinh cũng sẽ không uy hiếp bọn họ đã như vậy, bọn họ còn không thả người, chúng ta cũng chỉ là uy hiếp bọn họ, không ngờ trở thành ném bom cuối cùng biến thành như vậy cũng là bọn họ tự tìm đến."
Oa Oa hơi nắm chặt nắm tay, trên mặt không có biểu lộ gì nhưng trong lòng cười lạnh, tự tìm?
Đây chính là lời giải thích của các người?
Hạ Thanh nói một tiếng: "Ngày nào đó tôi đi ném bom New York, đem trụ sở Vương bài phá nát lại nói một tiếng là anh tự tìm,anh sẽ làm như thế nào? Tâm tình anh sẽ như thế nào. Dựa vào cái gì anh nói người ta tự tìm đến? Không phải là khi dễ thực lực nước người ta yếu sao nên không có khả năng đánh trả. Năm đó nếu như chính phủ nước Mỹ nhốt Lý Hoan Tình, các người có dám phái máy bay ở New York cùng Washington đánh nhau không? Nói quốc tế vui đùa cái gì, khi dễ nhỏ yếu cũng đừng nói năng đàng hoàng như thế. Năm đó Lục Trăn bị giam, biết rõ là ở New York, thế nào không thấy các người phái máy bay ở New York xoay quanh uy hiếp."
Long Tứ: "Cô rốt cuộc là người bên kia?"
"Tôi cho tới bây giờ bang lý bất thân bang."-không phân người thân...nói lý lẽ
"Mẹ kiếp còn bang lý bất bang thân, nếu như là Thất Thất cùng Tiêu Dao làm, cô lại có lí do khác thoái thác." Long Tứ đã sớm xem thấu Hạ Thanh, cô ta là điển hình bang thân không giúp lý. Nói lên chuyện này Hạ Thanh có ý kiến, chẳng qua là năm đó cô ta cũng tham dự vả lại hành động còn thất bại.
An Tiêu Dao nói: "Được rồi, bất kể chuyện là như thế nào, sự thật đã thành như thế các người nhiều lời vô ích, hi vọng bọn họ không vì chuyện này mà hiềm khích.”
Phương Đông hỏi: "Các người đối với kinh tế nước A không có bồi thường gì?"
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì bọn họ không có!
Phương Đông nói: "Chuyện này có nói qua chính xác là pháp luật nước A nghiêm khắc nhưng khi ra pháp luật nghiêm khắc như thế thì tinh thần chấp hành của người dân sẽ tốt hơn. Nó nghiêm khắc ở phương diện chất có hại cùng buôn lậu súng ống bởi vì rất nhiều quốc gia đều hy vọng đem nứơc A làm trung tâm luân chuyển. Trước đây nước A còn có người lợi dụng lòng người để buôn lậu thuốc phiện, sau khi trải qua lần ném bom đó, người dân nước A không buôn lậu thuốc phiện cùng súng ống nữa, một ít thế lực buôn bán chất có hại cũng rửa tay gác kiếm bắt đầu chuyển hướng sang làm ăn lương thiện, nỗ lực khôi phục kinh tế. Bởi vậy khi Lý Hoan Tình bị phán tử hình thì không có gì sai nhưng các người ném bom quốc gia người ta xác thực là có khi dễ nhỏ yếu sau đó còn chưa đưa ra phương pháp bồi thường thỏa đáng, đây là chuyện không nên. Nếu như năm đó là Tiểu Tuyết bị nhốt, tôi làm ra sự việc này sau đó tôi nhất định sẽ giúp đỡ kinh tế nước A phát triển, ủng hộ bọn họ trùng tu kiến trúc.”