Đường Bạch Dạ nghiêng đầu, vừa muốn cùng tài xế nói nhường anh liền nhìn thấy mẹ con bọn họ ngồi ở trong xe.
Biểu tình trên mặt Hạ Thần Hi, tuyệt đối không coi được.
Càng đừng nhắc tới Hạ bảo bối , tức giận trừng anh.
Đường Bạch Dạ trong lòng khó chịu, Hạ Thần Hi cùng tài xế nói, “Tài xế, lái xe đi.”
Taxi theo Lamborghini Đường Bạch Dạ vượt qua, ánh mắt Hạ Thần Hi vẫn nhìn ở một mặt khác, không đầy một lát Đường Bạch Dạ biến mất trong tầm mắt, Lâm Lâm hỏi, “Đường ca ca, anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Đường Bạch Dạ thanh âm lành lạnh.
“Đi thôi, nếu không đi sẽ trễ, không kịp trở lại.”
Đường Bạch Dạ gật gật đầu, cũng lái xe đi rồi.
Đèn xanh đèn đỏ, Hạ Thần Hi sờ sờ đầu Hạ bảo bối, “Đừng tức giận , cha có lẽ thật sự có việc bận.”
“Tán gái thôi, con biết.”
Hạ Thần Hi nói, “Bảo bối!”
“Mammy, con là vì mẹ sinh khí a.”
Hạ Thần Hi bật cười, “Không có việc gì.”
Hạ Thần Hi chính nói như vậy, điện thoại có tin, Đường Bạch Dạ nhắn một tin nhắn qua đây.
Đường Bạch Dạ: Anh cùng Lâm Lâm đi thăm Lâm Tình.
Hạ bảo bối hỏi, “Daddy nói cái gì?”
“Bọn họ đi thăm Lâm Tình.” Hạ Thần Hi nói, Hạ bảo bối vừa nghe, tâm tình hơi được chút, nguyên lai phải đi thăm Lâm Tình, thảo nào cha mua hoa bách hợp ghét nhất, Hạ bảo bối có thể khoan dung không so đo .
Hạ Thần Hi nhớ mang máng, Lâm Tình ngày giỗ là tháng chín, cụ thể ngày nào quên mất, hiện tại tuyệt đối không là ngày giỗ Lâm Tình, anh thế nào đột nhiên đi nhìn Lâm Tình ? Chẳng lẽ ở trên đường nhìn thấy cô gái cùng Lâm Tình giống nhau như đúc, anh liền không thể chờ đợi được muốn đi nhìn Lâm Tình ?
Hạ Thần Hi nỗ lực thuyết phục chính mình, không nên tức giận, không muốn tính toán, cùng một người chết tính toán thật không có phong độ , nhưng mà, cô không thể thuyết phục chính mình không tính toán, trong lòng cô rất tính toán.
Cô nghĩ thầm, nếu Lâm Tình sống, vậy cũng tốt. Người sống vĩnh viễn không tranh người chết. Người chết, đã chết đi, vĩnh viễn dừng lại ở trong trí nhớ của anh, đó là đẹp nhất, ký ức đau nhất, là thời gian Đường Bạch Dạ còn trẻ, cô không thể thay thế Lâm Tình, cô đột nhiên hi vọng Lâm Tình sống.
Nếu như cô ấy sống, Đường Bạch Dạ chọn Lâm Tình, cô không ưu oán. Chỉ có thể nói rõ, Đường Bạch Dạ yêu Lâm Tình, còn hơn cô.
Chỉ là cô ấy đã chết, Đường Bạch Dạ căn bản là không có lựa chọn khác, đây mới là cô buồn bực nhất, không thoải mái nhất.
Đường Bạch Dạ cùng Lâm Lâm tới nghĩa tráng vùng ngoại ô. Nghĩa trang hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh rất tốt, song núi bao quanh, Lâm Tình sau khi chết, anh một năm đến thăm cô ấy một lần, nếu không phải ngày giỗ, anh cũng rất ít đi, miễn cho thấy cảnh nhớ người.
Ngôi mộ cô gái, rất trẻ tuổi, hình cô ấy là ảnh đen trắng, thời gian chụp hình cô ấy mới mười tám tuổi, đã nổi tiếng Đại Giang nam bắc, đen trắng chiếu rất có sức sống, trong nghĩa trang, không khí quạnh quẽ, Đường Bạch Dạ nhìn ảnh chụp phát ngốc.
Tám năm ...Cô ấy đã đi tám năm rồi, rời đi cuộc sống của anh, tính mạng của anh. Anh hoài niệm cô ấy, đã thành thói quen.
Kỳ thực, anh đối Lâm Tình cảm tình rất phức tạp, có vui vẻ, có tin cậy, tiếc nuối tạo thành, lại quá mức vô cùng thê thảm, vẫn khắc trong lòng, hơn nữa mấy năm nay vì tìm An Kỳ Nhi báo thù, anh không có một khắc quên Lâm Tình.
Đường Bạch Dạ ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về di ảnh Lâm Tình. “Tình nhi, em ở bên kia, có tốt không?” Đường Bạch Dạ khẽ nói, “Hi vọng kiếp sau, em không gặp lại anh.”