Bầu không khí lập tức cháy lên, tên của Triệu Giai Ca đàn áp cả Nhất Tỷ Sơ Tình.
Cả Mao Tuấn làm đồng đội cũng nhịn không được trêu chọc: “Rốt cuộc Triệu gia đã nện vào bao nhiêu phí tài trợ?”
Lữ Nguyên Lãng lườm anh ta một cái, bênh vực thay Triệu Giai Ca: “Có biết nói chuyện hay không, MC nói sai câu nào? Người ta có thực lực này mà.”
Mao Tuấn xụ mặt xuống: “Tôi nói gần đây sao anh cứ thích làm trái lại tôi vậy, cố ý à?”
Lữ Nguyên Lãng trả lời rất đương nhiên: “Là các người luôn cố ý nhằm vào Giai Ca.”
Mao Tuấn nghe xong thì lập tức nổi nóng: “Anh nói chuyện rõ ràng, ai cố ý nhằm vào cô ta?”
Rõ ràng Lữ Nguyên Lãng rất có ý kiến với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mới cảm thấy tất cả mọi người cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca, thiên vị Thịnh Hoàn Hoàn.
Mao Tuấn thấy rất chướng tai, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là nữ thần mới của anh, nói anh cái gì cũng được, nhưng không thể nói Thịnh Hoàn Hoàn không phải.
Lữ Nguyên Lãng liếc xéo qua: “Tôi muốn xem cuộc thi, không muốn cãi với anh.”
“Xem cuộc thi cái gì, anh giải thích rõ ràng lời vừa rồi, chúng tôi cố ý nhằm vào Triệu Giai Ca cái gì?”
Hai người suýt cãi ầm ĩ, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ bả vai Mao Tuấn: “Anh qua đây, tôi có lời muốn nói với anh.”
Lúc đi ra, Mao Tuấn còn trừng Lữ Nguyên Lãng một cái: “Anh chờ đó cho tôi, chuyện này chưa xong đâu.”
Mao Tuấn đi theo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh cô, nửa ngày sau vẫn không nghe cô mở miệng thì nhịn không được hỏi: “Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn không chớp mắt mà nhìn sân đấu, thản nhiên đáp lại Mao Tuấn một câu: “Gọi anh tới xem so tài, đừng lãng phí nước bọt với người vô vị.”
Mao Tuấn rất phẫn nộ: “Tôi chỉ chướng mắt Lữ Nguyên Lãng thiếu thông minh thôi.”
“Anh ta thiếu thông minh, anh cũng thiếu sao?”
Mao Tuấn lập tức lắc đầu: “Tôi không thiếu.”
“Vậy chẳng phải được rồi sao?” Thịnh Hoàn Hoàn thu tầm mắt lại, chân thành nói với Mao Tuấn: “Về sau ít qua lại với mấy người thiếu thông minh như vậy, tam quan không cùng một kênh, tự nhiên lại rước lấy bực bội vào mình.”
Mao Tuấn rất phiền muộn: “Trước kia anh ta không phải như vậy, cũng không biết Triệu Giai Ca bỏ bùa mê gì cho anh ta.”
Rõ ràng mỗi lần đều là Triệu Giai Ca tới gây chuyện trước, anh ta mù rồi sao?
“Đừng để ý tới anh ta, xem kỹ tranh tài đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn lại trông thấy Lệ Hàn Tư dưới đài, người đàn ông này đúng là phí hết tâm tư vì Triệu Giai Ca, từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay chưa từng vắng mặt lấy một lần.
Cũng may Lăng Kha đã nhìn ra, nếu không sẽ bị anh ta và Triệu Giai Ca làm tổn thương đến mức thương tích đầy mình!
Lúc này các tay đưa đều chuẩn bị lên xe, trước khi đội nón an toàn vào, Triệu Giai Ca nhìn về phía Lệ Hàn Tư rồi cười với anh ta một tiếng.
Lệ Hàn Tư sửng sốt, trái tim lạnh lẽo dần dần ấm lại.