Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Dật nhướng mày nhìn di động, lát sau thì cười cười: “Người anh em, cứ giả vờ đi, chờ ngày nào đó vợ mình chạy theo người khác thật thì có nước ngồi khóc.”

Từ lúc Lăng Tiêu hỏi ngày anh về thì Đường Dật liền biết trái tim Lăng Tiêu đã luân hãm, nếu không ác ma máu lạnh này sao lại đột nhiên tốt bụng mà quan tâm Mộ Tư chết hay sống?

Chỉ mong hắn có thể sớm thản nhiên đối mặt với lòng mình, nhưng vừa rồi hắn tắt máy là vì thẹn quá thành giận sao?

Tâm tình Đường Dật rất tốt: “Lăng gia thẹn quá thành giận, thật là trăm năm khó gặp!”

Một đêm không ngủ, hơn nữa đã nhiều ngày bôn ba, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất mệt, cô nằm sấp bên mép giường Mộ Tư mà ngủ thật say.



Di động của cô đã vang lên mấy lần, đều bị Mộ Tư tắt ngang, trừ nhắn trả lời Thịnh phu nhân ra thì những người khác đều không quan tâm đến, anh tắt điện thoại của cô đi.

Đầu ngón tay Mộ Tư nhẹ nhàng đảo qua quầng thâm dưới mắt Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Em cần ngủ một giấc.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không an ổn, bởi vì trong lòng vướng bận rất nhiều chuyện

Cô mơ thấy Tương Tuấn Tài từ chối cô, mơ thấy Chu Tín đã trở lại, thấy mình bị đuổi ra Thịnh Thế, thấy ánh mắt thất vọng của Thịnh phu nhân.

Cô còn mơ thấy Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn cô và nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô chống chọi không nổi, cuối cùng còn không phải lại dựa vào tôi.”

Mày cô càng nhăn chặt, bàn tay đặt trên chăn cũng siết lại thành đấm, bất lực lại kiên cường nói mớ: “Không… Tôi có thể… Tôi có thể chống chọi được…”

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói mớ, trong lòng Mộ Tư đau đớn kịch liệt, cô vốn có thể vô ưu vô lự, hiện giờ lại bị cuộc sống ép tới không thở nổi, tất cả đều do anh mang đến. Nếu năm đó người cô chọn là Lăng Tiêu hoặc là ai khác thì có lẽ hiện tại sẽ sống rất hạnh phúc!



Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, Mộ Tư đặt tay lên tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh tin tưởng em có thể chống chọi được, bởi vì em còn có anh, anh sẽ luôn ở bên em, để em biến thành dáng vẻ em muốn, ngủ đi… Không có việc gì… Em còn có anh…”

Dần dần, mày Thịnh Hoàn Hoàn cũng thả lỏng, hô hấp trở nên vững vàng.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nằm ngay ở nơi mình giơ tay là có thể với tới, Mộ Tư rất muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, đã thật lâu khoảng cách giữa anh và cô không gần đến như thế!

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc từ giữa trưa tới chạng vạng, trong phòng bệnh có hai cảnh sát tới, họ tới tìm cô và Mộ Tư ghi lời khai.

Hai mươi phút sau, bọn họ rời đi.

Hứa Trữ Viễn cho người đưa bữa tối tới, rất phong phú, nhưng hiện tại Mộ Tư chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, hơn nữa anh không thể ngồi dậy, chỉ có thể để người ta đút từng ngụm từng ngụm.

Trong phòng bệnh chỉ có cô và Hứa Trữ Viễn, hai vệ sĩ còn lại canh giữ ở ngoài cửa, chuyện đút ăn tất nhiên rơi lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn.

Giữa trưa Mộ Tư chỉ uống mấy ngụm canh, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn đút anh ăn chút cháo.



Trong phòng bệnh hành lang bên kia, Lăng Hoa Thanh vừa ăn một chút, hiện tại có thể ngồi dậy.

Lam Nhan đỡ ông ta xuống giường: “Bạc trai, cháu đỡ bác ra ngoài hành lang đi một chút, nằm lâu thân thể lại càng đau nhức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK