Có lẽ chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mộng, Lăng Tiêu mới có thể dịu dàng như thế.
Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt rồi đi ra ngoài, Lăng Thiên Vũ lập tức như con cún con bám lấy cô, cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, tóc lộn xộn như cái tổ chim.
“Chào buổi sáng.” Thịnh Hoàn Hoàn bế cậu lên rồi hôn một cái lên trán.
Mặt Lăng Thiên Vũ lập tức đỏ bừng, cũng cẩn thận hôn lên má Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó đặc biệt vui vẻ mà ôm cổ cô.
Một lát sau, hai người đi ra phòng ngủ chính, Bạch quản gia tiếp đón: “Thiếu phu nhân, muốn dùng cơm sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị.
Không chờ bao lâu, bữa sáng tinh xảo phong phú đã được bưng lên bàn, dì Hà đổ hai ly sữa bò lại đây, đặt trước mặt hai người.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng đục trước mặt, bỗng nghĩ đến ngày hôm qua chưa uống thuốc, cô hơi nhíu mày lại, đêm đó Lăng Tiêu lôi kéo cô thân mật thật nhiều lần, còn đang trong kỳ nguy hiểm của cô nữa.
Cô không khỏi nhăn chặt mày, nói khẽ với Bạch quản gia: “Đưa thuốc cho tôi.”
Bạch quản gia ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, lập tức xoay người đi lấy, nghĩ thầm sao thiếu gia không dặn dò việc này?
Một lát sau, Bạch quản gia đưa một viên thuốc cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô liền uống sữa bò chung với nó, nghĩ thầm chắc sẽ hữu hiệu!
Sau khi ăn xong, dì Hà bưng chút trái cây đi lên.
Thịnh Hoàn Hoàn nếm một miếng rồi nói: “Hôm nay trái cây thật tươi.”
Dì Hà cười nói: “Đúng vậy, buổi sáng lão thái thái đã hái ở vườn, vừa bảo người đưa tới, thiếu phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, tốt cho da dẻ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện phiếm với dì Hà: “Bên nhà tổ còn có vườn trái cây sao!”
Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy, bên kia gần ngoại ô, không khí rất tốt, sau núi có một mảnh rừng trái cây, có không ít trái cây và rau chỗ dưa chúng ta được lấy từ nhà tổ qua, cứ yên tâm ăn.”
“Dì Hà ở Lăng gia đã nhiều năm rồi đúng không, dì và Bạch quản gia cùng vào phủ sao?”
“Không phải, ông ấy vào sớm hơn tôi một chút, sau khi thiếu gia ra đời thì tôi mới vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp: “Nghe nói dì còn là vú em của Lăng Tiêu.”
Dì Hà gật đầu: “Đúng vậy!”
Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Vậy chắc dì rất hiểu Lăng Tiêu, dì có thể kể cho tôi nghe chuyện lúc nhỏ của Lăng Tiêu không?”
Dì Hà rất vui: “Đương nhiên, khi còn nhỏ thiếu gia rất nghịch ngợm, cậu ấy…”
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện.”
“À.” Dì Hà cũng không khách sáo mà ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, tươi cười kể về những chuyện thú vị khi còn nhỏ của Lăng Tiêu: “Đừng nhìn hiện tại thiếu gia im lìm như vậy, khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, thường xuyên trêu cợt đại thiếu gia kêu cha gọi mẹ…”