Nhưng Lăng Tiêu cũng không đơn giản, lần nào cũng có thể tránh đi công kích của Henry, hơn nữa rất nhanh đã từ bị động hóa thành chủ động, đấm từng quyền từng quyền vào mặt Henry.
So với Henry, động tác của Lăng Tiêu càng linh hoạt, tốc độ phản ứng càng nhanh, hắn có thể tránh thoát công kích của Henry, nhưng Henry lại không thể né được nắm đấm của hắn.
Rất nhanh Henry đã bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng lỗ mũi toàn là máu.
“Lăng Tiêu, đủ rồi.” Nhìn chiêu thức hung ác của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sợ hắn đánh chết Henry.
Cuối cùng Lăng Tiêu đá ra một chân hất Henry văng xa ba mét.
Henry ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng anh ta.
Biết mình không phải đối thủ của Lăng Tiêu, Henry mới từ bỏ phản kích mà nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Lăng tổng, anh có ý gì?”
Lăng Tiêu đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tôi đang dùng hành động thực tế nói cho ngài Henry biết đây là cách Hải Thành chúng tôi chào đón khách.”
Henry ngẩn người, thân thể cứng ngắc bỗng buông lỏng rồi nằm bẹp xuống đất nở nụ cười: “Xem ra tôi đụng vào thứ không nên đụng, vì thế mới bị đánh.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Hiểu thì tốt, nếu có lần sau thì vĩnh viễn ở lại Hải Thành đi, để anh được toại nguyện làm phân bón hóa học dưới hoa mẫu đơn.”
Henry cười cười, trong mắt lại không có chút e ngại nào: “Làm sao tôi dám động vào đồ của Lăng tổng, lần này chỉ là ngoài ý muốn, người không biết vô tội mà!”
Nói xong, Henry chống tay đứng lên rồi khom người với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật có lỗi thưa Thịnh tiểu thư, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”
Mặc dù thái độ của anh rất khiêm nhường, nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, tựa như một quý ông rất lễ phép phong độ.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn lãng phí thời gian với người này: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
“Được.” Henry cười gật đầu, lê thân thể bị thương mà rời đi.
Sau khi Henry đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, chí ít Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như vậy.
Cô không được tự nhiên mà nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cảm ơn.”
Lăng Tiêu xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Cô muốn cảm ơn thế nào?”
Cảm ơn thế nào?
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt mà hỏi ngược lại: “Lăng tiên sinh muốn cảm ơn thế nào?”
Lăng Tiêu trầm ngâm: “Mời tôi ăn cơm đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Hay là đổi cái khác đi, bây giờ chúng ta bị chú ý nhiều lắm, tôi không muốn có scandal với anh để tránh vị hôn thê của anh chạy đến kiếm chuyện với tôi.”
Lăng Tiêu nói: “Vậy đừng để họ biết.”
Đồ đểu.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên một cơn lửa giận: “Thứ cho tôi không tiếp được.”
Lăng Tiêu mang theo khí thế rất khiếp người bước từng bước về hướng cô: “Thái độ của Thịnh tiểu thư đối với ân nhân thật làm trái tim người ta rét lạnh.”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Lăng tiên sinh là người sắp kết hôn, nên ít dây dưa thì tốt hơn, miệng đời đáng sợ, không bằng Lăng tiên sinh nghĩ kỹ rồi lại nói với tôi đi, xin lỗi không tiếp được.”