Ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén, Trần Do Mỹ cầm lòng không đậu lui ra phía sau Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở phía sau, khí thế hùng hồn mà nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Người sai là ai, Lăng tổng nên hỏi người phụ nữ bên cạnh anh kìa.”
Lăng Tiêu “A” một tiếng, cực kỳ ngông cuồng, hình như đang cười nhạo Cố Nam Thành ngây thơ, hắn muốn bảo vệ ai còn cần nhìn đúng sai à?
Lăng Tiêu không để ý tới Cố Nam Thành, ánh mắt chuyển qua Hứa Oánh Oánh: “Rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn là cô tạt.”
Câu nói của Lăng Tiêu là khẳng định.
Hứa Oánh Oánh sớm đã bị dọa hoang mang lo sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Không, không phải tôi, là cô ta đụng vào tôi.”
Không phải Lăng Tiêu không quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn sao, không phải hắn công khai dẫn Lam Nhan dự tiệc là cố ý sỉ nhục cô sao, vì sao lúc Thịnh Hoàn Hoàn chật vật, hắn lại đứng ra?
Rốt cuộc Lăng Tiêu để ý Thịnh Hoàn Hoàn hay là không để bụng?
“Phải không?” Lăng Tiêu cười lạnh: “Câu trả lời của cô hoàn toàn trái ngược với những gì tôi thấy, hiện trường có nhiều di động và camera như thế, muốn tôi lấy chứng cứ ra trước mặt cô không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tim đập đột nhiên trở nên thất thường, giống như từng tiếng sấm rền, vừa nhanh lại vang dội.
Hai chân Hứa Oánh Oánh mềm nhũn, đặt mông ngã xuống mặt đất.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Lăng Tiêu cúi người lạnh lùng nhìn Hứa Oánh Oánh: “Vừa rồi cô nói ai là tàn hoa bại liễu?”
“Không… Không phải tôi nói…”
Hứa Oánh Oánh run rẩy, nói năng lộn xộn, cô ta nhìn Trần Do Mỹ xin giúp đỡ, Trần Do Mỹ lại rụt người ở phía sau Cố Nam Thành.
Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, không giận đã oai: “Xem ra có một số người không thể sống quá tốt, nếu không sẽ mất đi năng lực nhận thức cơ bản nhất.”
Dứt lời, hắn bế Lăng Thiên Vũ lên, liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cô kéo bước chân nặng nề ngoan ngoãn đi theo.
Một lát sau, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong gió: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Lăng thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”
Thẳng đến một nhà ba người Lăng Tiêu biến mất, giọng nói và sự oai nghiêm của hắn vẫn không tiêu tan.
Mặt Hứa Oánh Oánh xám như tro tàn, quỳ rạp trên đất lớn tiếng khóc rống lên.
Xong rồi, cô ta xong rồi, Hứa gia cũng xong rồi!
Gia tộc bị Lăng Tiêu đóng băng, cô ta sẽ rơi vào bùn lầy, đây mới là dụng ý của Lăng Tiêu, hắn sẽ làm cô ta hoàn toàn trải nghiệm cái gì mới gọi là tàn hoa bại liễu.
Sắc mặt của Lam Tiếu và mấy người phụ nữ khác đều không được đẹp, họ đều lo lắng đề phòng, sợ lửa giận của Lăng Tiêu sẽ vạ lây đến mình.
Nhưng cho rằng như vậy là xong rồi?
Lăng Tiêu vừa đi thì tiếng nói của Mộ Tư đã vang lên trên đầu Hứa Oánh Oánh: “Thịnh Hoàn Hoàn sạch sẽ hơn cô nhiều, xem ra Hứa tiểu thư không chỉ mất đi nhận thức cơ bản nhất, còn không có cả nhận thức về bản thân.”