Nụ cười của dì Hà khi nhắc đến chuyện lúc nhỏ ofLăng Tiêu rõ ràng rất sạch sẽ, cuối cùng còn hoài niệm mà đỏ mắt, cầm lòng không đậu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, kỳ thật thiếu gia nhà tôi là người có tình nghĩa, khi còn nhỏ cậu từng nuôi một con chó tên là Tiểu Tuyết Cầu, vừa tròn vừa trắng trông rất đáng yêu, sau này Tiểu Tuyết Cầu chết, cậu thương tâm thật lâu, phu nhân mua thật nhiều chó con về dỗ mà cậu không muốn con nào cả, thường xuyên ngồi trước mộ Tiểu Tuyết Cầu thương tâm rơi lệ.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết cơ hội tới, lập tức cô đơn nói với dì Hà: “Đáng tiếc, tôi không thể đi vào tim anh ta, nếu không sẽ không bị anh ta nhốt vào hầm giam, nơi đó thật sự rất đáng sợ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận thấy lực tay của dì Hà tăng mạnh, cô lập tức sợ hãi nói: “Dì Hà, vì sao tầng hầm lại có thứ đó, nơi này đã từng có người chết sao?”
Trên mặt dì Hà xẹt qua một tia khác thường, sau đó có chút do dự mà nói: “Chỗ chúng ta thật sự không quá sạch sẽ, nghe nói năm đó chủ đầu tư có đào ra mấy bộ hài cốt ở đây.”
Nói xong, dì Hà liền nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng chúng tôi ở chỗ này lâu như thế cũng không có việc gì, thiếu phu nhân cảm thấy tầng hầm không sạch sẽ thì về sau đừng đi, không có gì, việc này không đáng sợ như vậy.”
Đầu tiên là nói cho cô chủ đầu tư đào ra mấy bộ hài cốt, tiếp theo lại an ủi cô kỳ thật chuyện này không đáng sợ như vậy, rốt cuộc dì Hà có ý gì?
Thịnh Hoàn Hoàn thử nói: “Nhưng tôi thật sự thấy được thứ kia mặt đầy máu tươi, rất dọa người.”
Nhưng dì Hà lại rất chắc chắn: “Nhất định là cô hoa mắt thôi, thiếu phu nhân, chúng tôi đông người đi vào như vậy mà không nhìn thấy gì, nhất định là do cô sợ hãi quá mới sinh ra ảo giác.”
“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn dán mắt nhìn chằm chằm vào dì Hà: “Nhưng tôi thấy bóng của cô ấy.”
Trong nháy mắt, hô hấp của dì Hà đột nhiên trở nên nặng nệ, cánh mũi cũng nở ra, nhưng rất nhanh lại che giấu đi: “Có phải thiếu phu nhân đã lẫn lộn giữa ác mộng và hiện thực không, cô nghĩ xem nếu thật sự có thứ đó thì sao lại có bóng? Nhất định là cô bị kinh sợ trong hầm giam, còn chưa bình tĩnh lại mà thôi!”
“Phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ mờ mịt.
“Đúng vậy.” Dì Hà gật đầu rất chắc chắn, sau đó nói sang chuyện khác: “Thiếu gia từng bị kích thích vì chuyện giữa phu nhân và tiên sinh, đôi khi hành vi sẽ hơi cực đoan, tôi tin cậu ấy không phải thật sự chán ghét thiếu phu nhân.”
Hỏi đến đây, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã có chút sáng tỏ, cô không thử nữa mà trở lại đề tài ban đầu, để tránh khiến làm dì Hà hoài nghi.
Cô cô đơn nói: “Nhưng nếu Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy thì làm sao tôi có thể kiên trì tiếp được?”
Dì Hà lại nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, chân thành tha thiết nhìn cô: “Sẽ không, tôi và Bạch quản gia đều nhìn thấy sự thay đổi của thiếu gia, trưa hôm qua thiếu gia đã trở lại, cô phải biết bình thường buổi trưa cậu ấy sẽ không về đâu, đáng tiếc sau khi trở về không nhìn thấy thiếu phu nhân nên rất thất vọng, cả ngày sắc mặt luôn đặc biệt khó coi.”
“Nhưng buổi sáng hôm nay, tôi thấy tâm tình cậu ấy đặc biệt tốt, tôi chào cậu ấy mà còn được đáp lại, nói hôm nay sắc mặt tôi rất tốt, đây là lần đầu tiên luôn đấy.”
Thì ra trưa hôm qua Lăng Tiêu thật sự trở lại.
“Hôm nay tâm tình Lăng Tiêu thật sự rất tốt sao?”
“Đúng vậy, thiếu phu nhân trở về, tuy rằng ngoài miệng thiếu gia không nói, nhưng trong lòng rất vui đấy!”
Nhưng cô chưa làm cái gì cả!