“Cậu đưa bọn chúng đi tra khảo rõ ràng, xem lý lịch bọn chúng sao.”
“Nếu có lý lịch thì cứ theo trình tự giải quyết.”
Lôi Báo giơ tay lên mấy tên đàn lên đi lên lôi hai tên kia đi.
“Anh Thiên ý anh là có kẻ đăng tin lên mạng muốn giết anh?”
“Anh định làm gì, cứ giao cho em giải quyết đi!” Lôi Báo nói.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của đối phương Tần Thiên bật cười: “Đừng căng thẳng.”
“Tôi nghi ngờ có kẻ chơi khăm thôi.” Nói xong hắn đưa Lôi Báo xem bức hình kia.
Lôi Báo cau mày nói: “Kiểu tin tức này em có nghe nói, có rất nhiều tin là giả, cũng đã cho tra thử vài lần.”
“Máy chủ của bọn chúng ở nước ngoài, hoạt động giảo hoạt khó mà bắt được. Tin tức trôi đi thì coi như không có gì nữa, không ngờ lần này lại đắc tội vào anh.”
“Nhưng mà anh Thiên…” Lôi Báo đỏ mặt nói: “Kẻ đăng tin lần này có vẻ đặc biệt.”
“Anh nghĩ thử xem có nghĩ ra ai không?”
Tần Thiên trầm giọng: “Cậu cũng cảm thấy đây là phụ nữ, lại nghĩ ông đây mắc nợ phong lưu à?”
Lôi Báo cười bỉ ổi, lộ ra một hàm răng trắng.
Cường Long phẫn nộ: “Con đàn bà ngu ngốc, được anh Thiên để mắt là phúc!”
“Thế mà bây giờ còn dám cắn anh Thiên?”
“Thiên hạ này mỹ nhân nhiều như vậy đại ca đâu thể lo hết cho tất cả được?” .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Em nói đúng không anh Thiên?”
“Đúng vậy đại ca, dưới câu lạc bộ vừa mới có vài em xinh tươi, hay là tối nay anh ở lại đây chơi?”
“Cút hết!” Tần Thiên mắng: “Tôi vừa nói thế mấy cậu đã coi ông đây như loại cặn bã tra nam rồi!”
“Ông đây không phải loại đấy!”
“Ồ, bọn em tin mà!” Lôi Báo cùng Cường Long gật đầu. Nhưng rõ ràng biểu tình trên mặt lại là tin mới là lạ!
Tần Thiên cũng không tức giận gì vì hắn biết bây giờ có giải thích cũng vô dụng. Hắn dám chắc chắn bản thân không bao giờ gây hấn với phụ nữ con gái chứ đừng nói gì tới việc phong lưu vô tình. Bây giờ chỉ có một cách đó là phải dụ được người này lộ mặt mới có thể rõ được chân tướng.
Bây giờ cô ta đặt giới hạn thời gian là bảy ngày mà hắn dạo này cũng không bận gì, vậy thì sẽ chơi với cô tới cùng. Hơn nữa hắn cũng biết trong khoảng thời gian giới hạn này nhất định sẽ có rất nhiều sát thủ tới tìm hắn.
Mấy kẻ này đều không phải loại tốt đẹp gì, thôi coi bản thân như mồi câu mà câu hết lũ cá này ra vậy. Sau khi giao việc cho Lôi Báo thì hắn dặn thêm: “Đến giờ ăn cơm, có nhà hàng nào đông người chút không?”
“Mấy cậu đi truyền tin tôi sắp tới đó dùng bữa.”
“Mấy cậu đừng có đi theo tôi quá gần.”
Lôi Báo đáp: “Em hiểu rồi.”
“Anh Thiên làm thế là muốn giúp em à, nói không chừng lại lôi ra thêm mấy tên không biết điều nữa.”
Thế là Cường Long khua chiêng gõ trống thông báo khắp nơi anh Thiên muốn đi ăn đêm, còn cử vài đàn em đi theo bảo vệ. Chỉ là mấy tên này nhìn thì to cao nhưng lại không có sức chiến đấu.