Không, Lăng Tiêu nhất định đang suy nghĩ đến chuyện gì nên không để ý đến cô ta.
An Na đang kiếm cớ cho mình, không từ bỏ mà tiếp tục bắt chuyện: “Lăng tiên sinh, anh có tâm sự gì sao? Tôi có một người bạn, khi anh ấy nghĩ đến chuyện gì cũng thích quay bút máy như anh, nhưng anh ấy chơi không điêu luyện bằng anh.”
Cô ta tạm ngừng, thấy Lăng Tiêu vẫn không để ý tới mình thì tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bởi vì ngón tay của anh ấy không linh hoạt thon dài bằng anh, tôi từng nắm tay với đại sư ma thuật thế giới, tay anh ấy thon dài cân đối, sạch sẽ mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng y như anh vậy.”
Mặc dù Lăng Tiêu đang quay bút máy, nhưng ánh mắt lại nhìn vào khuy áo bảo thạch màu lam trên tay áo, hắn vốn kiệm lời thích yên tĩnh, nhưng bên tai lại có một giọng nói cứ lảm nhảm mãi.
Chờ một hồi mà đối phương vẫn không có ý dừng lại, bàn tay thon dài ngừng lại, hắn nghiêng mặt qua nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
An Na thấy hắn nhìn sang thì cười hết sức quyến rũ, giọng điệu tương đối mập mờ: “Lăng tiên sinh có đôi tay như vậy, làm người phụ nữ của anh nhất định rất hạnh phúc.”
Câu nói này mang tính ám chỉ trần trụi.
Người phụ nữ trước mắt có vẻ ngoài và giọng nói đáng ghét y như nhau, những năm qua Lăng Tiêu đã gặp nhiều người như An Na rồi: “Vị tiểu thư này, cô đang quấy rối tình dục.”
Giọng nói của hắn lạnh lẽo không mang theo một tia nhiệt độ.
An Na ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiêu lại làm cụt hứng như vậy, đầu ngón tay của cô ta vẽ vòng vòng lên bàn, nụ cười mang theo sự quyến rũ cùng cực: “Lăng tiên sinh, tôi chỉ khen tay anh đẹp, hơn nữa… Được một người phụ nữ xinh đẹp ca ngợi không phải là chuyện làm đàn ông kiêu ngạo sao?”
Lăng Tiêu dò xét An Na từ trên xuống dưới, mặt không cảm xúc nói: “Cô nên soi gương nhiều hơn đi.”
Sao đàn bà bây giờ đều không tự hiểu lấy mình như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn mà có vẻ ngoài thế này thì lúc trước sớm đã bị hắn đẩy ra.
Soi gương?
Lăng Tiêu đang nói cô ta không xinh đẹp không?
An Na luôn kiêu ngạo vì vẻ đẹp của mình, đây là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ, cô ta vừa tức giận vừa mất mát, muốn hỏi Lăng Tiêu rốt cuộc bất mãn gì với cô ta, nhưng lại bị ánh mắt của hắn làm choáng váng, cuống họng như bị chặn lại.
Khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh, không tức giận mà đã rất đáng sợ, An Na sắp không chịu đựng nổi nữa nên dời tầm mắt đi, thân thể cũng bất giác ngồi thẳng dậy. . Ngôn Tình Hay
Ánh mắt của Lăng Tiêu trở lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô đang tập trung lên sân đấu, mà cách Thịnh Hoàn Hoàn không xa là Đường Nguyên Minh đang ngồi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề dời khỏi mặt cô.
Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên rất sắc bén, đầu ngón tay cứ sờ sờ lên khuy áo cứ như rất yêu thích nó, nhưng lại vừa yêu vừa hận.
Mấy trọng tài ngồi bên người Lăng Tiêu bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống, một khí thế nặng nề đè xuống làm người ta thấp thỏm lo âu như ngồi trên bàn chông.
Đại gia bên cạnh làm sao vậy?
Vừa rồi hai vị trọng tài còn lại cũng nghe thấy An Na bắt chuyện với Lăng Tiêu, lúc này họ không khỏi oán trách nhìn cô ta một cái. Không có chuyện làm hay sao mà đi trêu chọc hắn, không biết người này là ác ma người người ở Hải Thành nghe đến thôi đã biến sắc sao?
An Na rất oan ức, cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào lạnh lùng khó gần như Lăng Tiêu, rõ ràng hắn ngồi bên cạnh cô ta mà lại như người của hai thế giới…