Mục lục
Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn sự kiên định trong mắt Mộ Tư và sực lực truyền đến từ lòng bàn tay, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn như bị cái gì chặn lại, rõ ràng anh mới là người cần được an ủi nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết Mộ Tư là người đàn ông kiên cường lại có nghị lực, lúc trước cô ép mình học nhiều kỹ năng như vậy là do không muốn kéo chân sau.

Hiện giờ, có lẽ anh vĩnh viễn không đứng lên nổi, vậy có khác gì muốn mạng của anh chứ?

Cô rất muốn trả lời anh là: Tôi tin tưởng anh.

Nhưng cô nói không ra được lời nói dối như vậy.



Hơn một nửa chuyên gia quyền uy của Hải Thành đã tới bệnh viện, mà không ai không lắc đầu trước bệnh tình của anh, mấy người ở lại cũng chỉ muốn thử một lần, xem có thể cứu lại năng lực nam tính của anh không.

Còn hai chân anh thì trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Nói trắng ra kỳ tích chính là không có hy vọng!

Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng sự kiên nghị lúc này của Mộ Tư cuối cùng sẽ biến thành một con dao hai lưỡi tàn nhẫn đâm chết chính anh.

“Hoàn Hoàn, em không tin anh sao?”

Giọng Mộ Tư lại vang lên, kéo nỗi lòng Thịnh Hoàn Hoàn trở về, cô vứt cảm xúc bi quan đi, nhếch môi đỏ xinh đẹp lên với anh: “Tôi tin anh.”

Vừa nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy một tầm mắt sắc bén dừng lại trên người mình, mặc dù lúc này không đối diện với nó, nhưng lập tức làm sau lưng cô chợt lạnh.

Cô cơ hồ theo phản xạ rút tay mình khỏi tay Mộ Tư, tiếp theo mới nhìn về phía chủ nhân tầm mắt kia.

Xuyên qua cửa sổ liền thấy bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu, trên gương mặt anh tuấn phi phàm của hắn không có một tia cảm xúc, khí thế hùng mạnh không giận đã uy càng tăng thêm cảm giác xa cách làm người ta trèo cao không nổi.



Quả nhiên là hắn.

Giờ này sao hắn còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cố ý lại đây bắt cô, xem cô có nghe lời hắn không?

Thịnh Hoàn Hoàn vốn có thể thực thản nhiên, nhưng Lăng Tiêu đã thấy vừa rồi Mộ Tư nắm lấy tay cô, hơn nữa cô cũng không lập tức rút tay ra, điều này làm cô không được tự tin lắm.

Cô và Lăng Tiêu sắp ly hôn, hắn sẽ không vì chuyện này mà kiếm chuyện với cô đó chứ?

“Hoàn Hoàn?” Mộ Tư cũng phát hiện Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng cười cười với Mộ Tư: “Anh nghỉ ngơi trước, tôi đi ra ngoài xem.”

Mộ Tư không muốn thả người, nhưng lại sợ làm Thịnh Hoàn Hoàn phản cảm, đành phải gật đầu: “Thời gian không còn sớm, em cũng mệt mỏi cả ngày, nơi này có Trữ Viễn ở đây, em an tâm trở về nghỉ ngơi đi.”

Dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng chưa ly hôn với Lăng Tiêu, cô thật sự không muốn xảy ra them mâu thuẫn với hắn trước khi ly hôn, vì thế cầm lấy túi xách của mình: “Vậy tôi đi về trước, anh dưỡng bệnh đi.”

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ nhìn thấy Đường Dật.

Đường Dật mặc bộ đồ thường, trông rất trẻ trung bảnh trai, hình thành đối lập rõ ràng với Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh, một người như lửa, một kẻ như băng.

Đường Dật nâng tay lên vẫy vẫy với Thịnh Hoàn Hoàn: “Chào, xem ra chúng tôi tới không đúng lúc, không quấy rầy cô và Mộ Tư đó chứ?”

“Chúng tôi” đương nhiên là chỉ anh ta và Lăng Tiêu.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, tầm mắt không tự chủ được mà liếc về hướng Lăng Tiêu, lúc này liền nghe hắn nói: “Nói nhiều vậy làm gì, cút vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK