Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy biến hóa trên biểu cảm của cô ấy: “Cô biết tôi à?”
Cô gái gật đầu thật mạnh: “Dạ.”
“Ai nói cho cô biết?”
“Dì.”
“Dì là ai?”
Vấn đề này như làm khó cô gái, cô trầm tư thật lâu rồi trả lời: “Dì là dì á, dì thương em nhất, ngày nào cũng đưa đồ ăn đến cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Chẳng lẽ là đứa ngốc?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn gần như đã khẳng định dì Hà chính là người dì mà cô gái này nói đến.
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao lại giả thần giả quỷ ở tầng hầm?”
Cô gái tủi thân che mặt: “Em không ra được, cũng không dám đi ra ngoài, dì nói bên ngoài rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là người xấu.”
“Cô chưa từng đi ra ngoài sao?”
Cô gái gật đầu lại lắc đầu: “Trước kia em không ở đây, sau này ngồi xe lại đây.”
“Vậy hiện tại cô ở đâu?”
Cô gái chỉ vào một góc: “Nơi đó có một ngăn bí mật, em ở trong đó, bên trong có thể nhìn thấy thang máy di chuyển.”
Cho nên mỗi lần thang máy di chuyển thì cô liền biết có người tới.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới tiếng vọng kia, rất khẳng định là cô gái trước mắt này gõ, trực giác của cô không sai, chỉ tiếc Lăng Tiêu căn bản không tin.
“Vì sao làm tôi sợ?”
“Chị… Đẹp…” Cô gái cười có chút ngượng ngùng.
Nhận thấy được cô gái không có tính uy hiếp, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước mặt cô rồi đặt đèn pin qua một bên: “Dì đã nói cái gì với cô?”
Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị, hình của chị… Xinh đẹp, chị dâu là người tốt.”
Dì Hà đưa ảnh chụp của cô cho cô ấy xem? Vì sao dì Hà lại làm vậy?
Từ từ: “Chị dâu?”
“Dạ, dì nói chị là chị dâu.”
“Vậy anh của cô là ai?”
Cô gái lắc lắc đầu, tiếp theo lại nói: “Anh thật đáng sợ.”
Thật đáng sợ?
Chẳng lẽ anh cô ấy còn dọa người hơn?
Nhưng cô ấy gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ người anh kia là…
“Cô tên là gì?”