Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười: “Dì mắng ba con, chẳng lẽ con không tức giận sao.”
Lăng Thiên Vũ lại lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ may mắn mà nói: “May mà con khác với mấy bạn nhỏ khác, nếu không dì thật lo con sẽ mách ba mình.”
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, đảm bảo chắc nịch mình sẽ không mách ba.
Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt mất mát mà nói: “Chẳng qua dì cũng hi vọng con giống như những bạn nhỏ khác, ba con không để dì về nhà, nếu như Thiên Vũ có thể trò chuyện với dì thì dì sẽ không nhớ nhà nữa.”
Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một chút, sau đó vùi cái đầu nhỏ vào bờ vai Thịnh Hoàn Hoàn, không đáp lại cô.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất đắc dĩ, cậu nhóc này lại lùi về cái mai rùa, không chịu đi ra ngoài nữa.
Buổi sáng Lăng Tiêu chơi đồ chơi gỗ với cậu nhóc này một lát, sau đó cầm lấy quyển truyện cổ tích tiếng Anh lên đọc, cậu nhóc nghe đến say sưa ngon lành.
Thịnh Hoàn Hoàn chưa biết Lăng Thiên Vũ nghe hiểu được tiếng Anh, hiện tại thấy cậu nghe say sưa như vậy thì mới nhớ tới lúc trước cậu luôn sống ở Mỹ, nghe hiểu tiếng Anh cũng không kỳ quái.
Cậu nhóc ngồi mệt mỏi, chủ động gối cái đầu nhỏ lên đùi Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đưa tay vuốt vuốt mái tóc hơi quăn của cậu.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy bức tranh này rất ấm áp.
Thời khắc này tất cả khí thế và lạnh lẽo trên người Lăng Tiêu đã rút đi, ngũ quan lạnh lùng cũng dịu dàng không ít, nhưng cảm giác cao quý vẫn tồn tại, chẳng qua lại có thêm một tia ôn hòa.
Dáng vẻ lúc này của hắn tựa như một người đàn ông tốt yêu thương gia đình và con mình sâu sắc.
Giọng nói của hắn cũng trầm thấp êm tai, tràn ngập quyến rũ.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên muốn lưu lại bức tranh này.
Thế là cô lặng lẽ cầm bút vẽ ra, nhìn hai cha con gắn bó với nhau mà phác hoạ lại đường nét của họ.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không nhịn được nghĩ, nếu hắn luôn duy trì dáng vẻ này thì sẽ là người đàn ông làm tất cả phụ nữ phải mê muội.
Vẽ xong bản phác hoạ, Thịnh Hoàn Hoàn vẽ đến tay Lăng Tiêu, mới phát hiện tay hắn rất xinh đẹp, chiếc nhẫn kim cương đã bị hắn tháo xuống, ngón tay hắn sạch sẽ thon dài, nhưng không phải kiểu yếu ớt.
Thịnh Hoàn Hoàn vẽ sơ lược, nhưng đã vẽ ra hết thần vận của hai cha con, vẽ xong thì lập tức giấu đi. Đây là món quá nhỏ cô tặng cho cậu nhóc.
Lăng Tiêu nhìn thấy hết động tác nhỏ của cô, nhưng lại không vạch trần.
Giữa trưa Thịnh Hoàn Hoàn nấu một món sở trường của mình, thịt Đông Pha.
Cha con Lăng Tiêu đều rất thích, nhất là cậu nhóc ăn đến miệng đầy mỡ.
Khoảng 6 giờ chiều, Lăng Tiêu dẫn cậu nhóc xuống lầu chơi bóng, Thịnh Hoàn Hoàn chuẩn bị chút hoa quả, sau đó lại cầm lấy bút vẽ.
Tương lai cậu nhóc lớn lên rồi thì đây chính là kỷ niệm đáng nhớ.
Ban đêm, Lăng Thiên Vũ chơi mệt sớm đã đi ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lại đi đến trước cửa phòng Lăng Tiêu, đưa tay gõ cửa một cái, một lúc lâu sau cửa mới mở ra, Lăng Tiêu đã ăn mặc nghiêm trang xuất hiện trước mặt cô, cao quý mà cấm dục.
“Anh muốn đi ra ngoài?”